Chương 4: Cô muốn cho Tống Hành Chu chơi cô

Nơi đó của cô trông như thế nào, sớm đã bị anh nhìn thấy hết không còn sót lại gì.

Bên trong âʍ ɦộ màu hồng bị ướt rất nhanh, mới tách hai chân ra được vài phút mà cô đã lộ ra dáng vẻ tham lam và đói khát trước ống kính.

Nhưng so với lỗ nhỏ của cô, thứ anh nhìn thấy nhiều hơn nữa là vυ" của cô.

Con người là sinh vật trực quan và luôn chú ý nhiều hơn đến thứ đầu tiên họ nhìn thấy.

Bức ảnh đầu tiên Hứa Nguyện gửi chính là bộ ngực trần của cô, video cũng thế.

Mà từ ngày Tống Hành Chu nói với cô một câu “Đi ngủ sớm một chút”, Hứa Nguyện đã bắt đầu chú trọng đến chất lượng giấc ngủ của mình.

Cô không còn thức khuya nữa, thời gian cô có thể nén đều được chia làm hai phần.

Nhiều lần tóc cô còn chưa khô là cô đã bắt đầu quay chụp, những giọt nước từ đuôi tóc trượt xuống rơi vào khe ngực của cô, sau đó không còn chảy ra nữa.

Cũng có một ít rơi trên ngực, trong suốt đến mức tỏa sáng.

Cặρ √υ" ướt nhẹp, trông còn hấp dẫn hơn cả lỗ nhỏ ướŧ áŧ.

Lời nói của anh hoàn toàn khống chế Hứa Nguyện, khiến cô tự nguyện nâng eo lên, dùng âʍ ɦộ của mình cọ xát côn ŧᏂịŧ hết lần này đến lần khác.

Nước dịch không thể ngăn lại rơi thành từng sợi xuống đất, từng giọt rơi xuống, tiếng nhỏ giọt nhỏ vang lên không ngừng nghỉ.

Người đàn ông đột nhiên cảm thấy khát nước, anh dùng sức kéo đầu núʍ ѵú của cô, đồng thời lúc cô vì đau mà hít thở nặng nề, anh lại nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ưm… a…”

Lỗ nhỏ run rẩy kịch liệt, thịt mềm hôn vào vật đó không thể tách rời, từ đầu đến cuối, khiến nó thấm đẫm hương vị của mình.

Loại cảm giác này, cô đã thấy qua, nhưng chưa từng cảm nhận qua.

Cô đã nhìn thấy nó trong gói tài nguyên không kiểm duyệt mà cô mua với giá 38,88.

Khi nhìn thấy nó, cô không bao giờ nghĩ rằng cảnh tượng như vậy sẽ xảy ra với mình.

“Hứa Nguyện…”

Hứa Nguyện không biết tại sao người này lại muốn gọi tên cô.

Anh lại muốn nói gì nữa?

Còn muốn nói cái gì nữa đây?

Nhưng anh gọi tên cô xong lại không nói lời nào, Hứa Nguyện cũng không để ý đến anh, bây giờ trong lòng và trong mắt cô đều là cơn cao trào mãnh liệt này, nhưng khi nghe thấy tên mình, cô lại phản ứng mà không cần suy nghĩ, cô rất nhanh đã “Ưm” lên một tiếng đáp lại.

Nhưng lại đột nhiên không có lời nào nữa.

“Ư… Ưm…”

Chất lỏng dính nhớp dính chặt phần thân dưới của họ lại với nhau, Hứa Nguyện nửa tựa vào tường thở hổn hển, im lặng tiêu hóa dư vị của cơn cao trào.

Thật lâu sau.

Lâu đến mức Hứa Nguyện cảm thấy đêm nay sẽ kết thúc tại đây, nhưng khi bước chân về phía trước, cô giật mình nhớ ra, anh vẫn còn cứng, chỉ có cô mới ra rồi.

Quả nhiên, người đàn ông nói với cô: “Mới vậy đã muốn chạy rồi, tôi còn cứng mà.”

Giữa hai chân cô, sự kí©h thí©ɧ muộn màng sau khi đạt cao trào giống như vô số gai nhọn đâm xuyên qua cơ thể cô.

Trong lòng cô tự lừa dối mình, cứ coi như hôm nay mình bị chó cắn đi, dù sao bị cắn một ngụm hay hai ngụm cũng không có gì khác biệt, vốn đã là như vậy, bị anh chạm vào thêm một chút cũng không có gì khác biệt.

Có một loại tàn ác giống như gϊếŧ một con lừa, nhưng sự tàn ác này cũng phản ánh chính bản thân cô.

Để nhanh chóng kết thúc chuyện này, Hứa Nguyện càng thêm ra sức chủ động phối hợp với anh hơn cả vừa rồi.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào chân và mông cô, cô dường như đã quen với nhiệt độ này, trong lòng chỉ còn cảm giác mệt mỏi khi cuối cùng cũng đã kết thúc, nếu bây giờ có một chiếc giường trước mặt, cô nghĩ mình sẽ ngủ cả một ngày một đêm.

Thậm chí Hứa Nguyện còn cảm thấy cô có thể dùng một thái độ bình tĩnh để đối mặt với anh, nhưng lời nói của anh đột nhiên khiến cô ngây ngẩn cả người: "Cô xem tôi là Tống Hành Chu sao?"

Hứa Nguyện cắn chặt răng, bị ép tới cực hạn, cô bật ngược lại: “Anh không xứng!”

“Yên tâm, tôi sẽ chờ cô bị Tống Hành Chu chơi rồi tôi lại chơi cô.”

“Anh nói bậy gì đó!”

“Cô cảm thấy tôi có thể lấy được điện thoại của cậu ta chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”

Hứa Nguyện hoàn toàn không ngờ tới chuyện như vậy, nhưng Tống Hành Chu cũng không phải người bất cẩn: "Anh có ý gì?"

Anh luồn tay vào trong áo cô, vuốt ve từ eo cô rồi dần lên trên: “Tôi nói, tôi có thể làm cậu ta chơi cô.”

“Không…”

“Sau khi cô bị cậu ta ngủ qua, cô có tin một tên ngốc như cậu ta còn sẽ kêu cô chịu trách nhiệm hay không, cô thích cậu ta như vậy, như thế không tốt à.”

“Chờ cậu ta chơi cô xong thì tôi lại chơi cô, nói không chừng cô còn có thể mang thai, đoán xem, đứa con đó sẽ là của ai… Cô nói xem, cậu ta…”

“Anh đừng nói nữa! Không cho phép anh nhắc đến cậu ấy, không thể được!” Hứa Nguyện hoàn toàn không khống chế được âm lượng của mình, cô vội vàng hét lên, mãi đến khi âm điệu bén nhọn làm màng nhĩ của cô đau đớn, cô mới lấy lại tinh thần.

“Tôi cầu xin anh… Đừng như vậy… Đừng nói nữa… Đừng nói đến cậu ấy nữa… Cầu xin anh…”

Anh đè vai cô xuống, bình tĩnh nói: “Ồ, cô không muốn sao?”

Thật ghê tởm.

Sao lại ghê tởm đến như vậy chứ.

Cô muốn, cô muốn cho Tống Hành Chu chơi cô.

Thậm chí còn tốn công nghĩ cách tiếp xúc với Tống Hành Chu, cô còn vì chút tiếp xúc vừa bí ẩn vừa kí©h thí©ɧ này mà đắc chí nữa chứ.

Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm cô đều dựa vào chút ảo tưởng này để đi vào giấc ngủ, nhưng bây giờ, loại cảm giác này khiến cô sắp nôn ra.

“Tôi nói rồi, tôi chơi chán rồi sẽ tha cho cô, tôi còn có thể đảm bảo rằng cậu ta sẽ không phát hiện.”