Chương 3: Vυ' da^ʍ và lỗ da^ʍ của cô thì cái nào thiếu cᏂị©Ꮒ hơn

Cho dù đang ở trong bóng tối, Hứa Nguyện vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia đang dạo quanh người cô.

Hứa Nguyện không biết cụ thể người này đã nhìn cô bao lâu, tựa như cô không biết người này đã chú ý tới cô từ khi nào.

Là vào lúc trước khi anh ta nhặt được điện thoại của Tống Hành Chu, hay là lúc sau.

Hứa Nguyện không có thời gian để cẩn thận xem xét lại tình huống, nhưng cô chỉ có thể chắc chắn rằng, anh ta đã biết toàn bộ, cô sẽ không thể trốn thoát được.

Nhưng cuối cùng người đàn ông này lại không thật sự có suy nghĩ muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô.

Anh ta dừng lại ở bước cuối cùng.

Hứa Nguyện lập tức đồng cảm với những bệnh nhân mắc Hội chứng Stockholm.

Thương tổn là do anh ta cho, nhưng vào khoảnh khắc đó cô lại biết ơn anh ta.

Hứa Nguyện chủ động kẹp chân lại, dùng thịt đùi mềm mại bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, mang theo ý muốn chủ động lấy lòng hầu hạ cây gậy thịt trên người một người đàn ông xa lạ.

Cô bây giờ, rẻ tiền lắm đúng chứ.

Hứa Nguyện tự sa ngã trong lòng.

Cơn đau tự phỉ nhổ mình còn khắc sâu hơn cả tất cả sự trừng phạt, nhưng cô cần cơn đau như vậy để làm mình dễ chịu một chút, phương pháp hữu hiệu duy nhất chính là thừa nhận cô chính là đồ dâʍ đãиɠ trong miệng người đàn ông.

Dù sao nói đến cùng thì bây giờ người đàn ông này cũng không có cưỡng ép cô.

Hứa Nguyện cũng không ngờ mình có thể chấp nhận nhanh đến như vậy, nhanh đến mức bây giờ cô còn không thể chảy nước mắt nữa.

Dươиɠ ѵậŧ còn chưa cắm vào, nhưng nhiệt độ cơ thể nóng hổi đã xâm phạm hoàn toàn lỗ nhỏ của cô.

“A… Ưm… Đừng… Nhanh quá…”

Hứa Nguyện không nhịn được kêu lên, người đàn ông này cũng không cho cô tiếp tục ép giọng nữa, cũng có thể là đã biết mình không còn đường để phản kháng nữa nên cô cũng không vùng vẫy nữa mà đã chấp nhận rồi.

Da thịt mềm mại bị đè ép đến biến dạng, người đàn ông nhanh chóng đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ cọ xát, Hứa Nguyện cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể người đàn ông truyền vào cơ thể mình từ chỗ kết nối chặt chẽ, âʍ đa͙σ của cô cảm thấy ngứa ngáy nóng bỏng, còn có một cơn tê dại không thể nói rõ đó là khó chịu hay là kɧoáı ©ảʍ, khiến cô nghiện đến tận xương tủy.

Chân của Hứa Nguyện đã mềm nhũn, người đàn ông dứt khoát nhấc eo cô lên, buộc cô phải kiễng chân lên, nhìn qua cứ như là cô đang tự mình vểnh mông lên cầu hoan.

Rất khó để nói đó không phải là do ác ý thú vị của anh đang quấy phá.

Rõ ràng là lần đầu tiên, nhưng người đàn ông này lại vô cùng quen thuộc với chỗ nhạy cảm của cô.

Không thể không nói, những người không học quá nhiều mà cũng có thành tích tốt, có lẽ làm gì cũng đều có thiên phú.

Anh chơi đùa với âʍ ѵậŧ của cô cho đến khi nó cương cứng hoàn toàn rồi đột nhiên mặc kệ, anh dừng mọi động tác lại, còn muốn cô tiếp tục kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.

"A..." Loại cảm giác không lên không xuống này gần như tra tấn người ta đến bùng nổ, Hứa Nguyện thậm chí còn chủ động nắm lấy cái tay đang đặt trên eo cô.

Người đàn ông trở tay đè mu bàn tay cô lại vuốt ve, động tác rất thân mật: “Làm sao thế?”

Hứa Nguyện lại nghe thấy sự phấn khích mạnh mẽ trong giọng nói bình thản của anh.

Anh cố tình dừng lại khi thấy cô sắp đến, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô, anh lại rất hưng phấn.

Cưỡng bức, xúi giục, anh rất lơ đãng, thậm chí còn không cần móc mồi câu mà cô đúng thật là đã cắn câu.

Hứa Nguyện không nói lời nào, người đàn ông giả vờ muốn rút ra.

“Anh… đừng rút… động đi mà…” Hứa Nguyện muốn bắt chước anh không quan tâm, anh muốn đi, muốn buông tha cho cô, như vậy không phải cô nên vui hay sao?

Nhưng cô không làm được, cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu.

Cánh hoa ướŧ áŧ đã sớm bị anh nghiền nát, thứ mềm yếu dễ vỡ lẽ ra phải được ai đó nắm giữ trong lòng bàn tay và bảo vệ.

Nhưng lại bị anh ức hϊếp như vậy, giống như nhìn cũng rất hợp lý, anh hất tay cô ra: “Không cho tôi rút ra, vậy là muốn bị chơi sao?”

“…”

Hoàn toàn không nói nên lời.

Có và không cứ lơ lửng trên đầu lưỡi, Hứa Nguyện nuốt nước bọt, không thể đưa ra câu trả lời.

Hứa Nguyện còn đang suy nghĩ nên nói thế nào thì người đàn ông đã chủ động bỏ qua chủ đề, cô nhận ra ý nghĩa câu hỏi này của anh cũng chỉ giống như những lời trước đó, anh không muốn cô trả lời, làm vậy chỉ là vì muốn làm cô xấu hổ mà thôi.

Tóc của Hứa Nguyện không dài lắm, cô thích cắt một lần dài ngang vai, sau đó để nó chậm rãi dài ra theo thời gian.

Lần gần nhất cô cắt nó là trước khi khai giảng một ngày, bây giờ nó chỉ dài ra một chút, giờ phút này vì cô vùng vẫy nên đã toán loạn, người đàn ông không biết lấy đâu ra kiên nhẫn mà lại vén mái tóc rối tung của cô ra sau tai.

Nút áo sơ mi của cô đã được cởi từ lâu, áo dài đến tận cánh tay, xuyên thấu qua vai cô thỉnh thoảng có thể nhìn thấy núʍ ѵú cương cứng.

Núʍ ѵú của cô run rẩy rất dữ dội, đặc biệt là khi cô căng thẳng và hưng phấn, cứ như vậy, căng thẳng và kí©h thí©ɧ đan xen vào nhau, núʍ ѵú cương cứng của cô cọ xát cọ vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Anh khıêυ khí©h ngực ô, động tác phía dưới lại đột nhiên ngừng lại.

Năm phút.

Trong khoảng thời gian không dài cũng không ngắn này, Hứa Nguyện đã bị tra tấn đến cùng cực, cô không khỏi vểnh mông lên sát lại gần.

Tưởng mình cẩn thận nhưng lại hoàn toàn lọt vào tầm mắt của người phía sau.

Anh ôm lấy eo cô, vừa không đẩy cô ra vừa không cho cô động đậy, Hứa Nguyện bị treo ở tư thế nửa vời này, sau khi sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt, cô mới nghe thấy anh nói: “Hứa Nguyện, vυ" da^ʍ và lỗ da^ʍ của cô thì cái nào thiếu cᏂị©Ꮒ hơn?”

“Không nói được sao?”

“Trong tin nhắn cô đã viết thế nào nhỉ? Cô còn nói ra được mấy lời như Tống Hành Chu xuất tinh bắn nướ© ŧıểυ vào trong mà, còn vấn đề này có tính là gì đâu chứ?”

Cả người Hứa Nguyện run lên, ánh mắt hoàn toàn tối sầm lại.

Anh thật sự… đã biết hết tất cả rồi…