Chương 2: Có một cái lỗ da^ʍ như vậy, còn không phải là muốn tôi chơi cô à

Nội y của Hứa Nguyện luôn rất chặt, thông thường cô đều cài đến mức tận trong cùng.

Vì để che lấp bộ ngực to của mình nên cô đã dùng hết tất cả những cách mà mình có thể nghĩ ra, mỗi ngày chỉ có chút thời gian trước khi ngủ để thả lỏng.

Nhưng cô lại không biết, càng che giấu như vậy lại càng làm cho người khác sinh ra tâm tư nhìn trộm.

Điều mà Hứa Nguyện vẫn chưa biết là bây giờ cô càng muốn trốn tránh thì anh lại càng không thể cho cô rời đi.

Áσ ɭóŧ của cô đã bị vén lên hoàn toàn, có đôi khi nóng quá cô sẽ bị ngạt thở, nhưng bây giờ không còn kiềm chế nữa, cô chẳng những không có cảm giác thư thái mà thần kinh hoàn toàn suy sụp.

Bộ ngực của Hứa Nguyện run rẩy theo tần suất run rẩy của cơ thể, lắc lư trong bàn tay của người đàn ông đặt trước mặt cô, núʍ ѵú cương cứng bị người đàn ông kẹp vào khe hở ngón tay, vừa kẹp vừa nhéo, Hứa Nguyện không thể không chật vật hừ một tiếng.

Người đàn ông dùng sức đùa giỡn với bộ ngực mềm mại của cô, cố gắng ép hai bên núʍ ѵú vào giữa, mồ hôi nhớp nháp ướŧ áŧ, như thể Hứa Nguyện bị lòng bàn tay nóng hổi của người đàn ông làm bỏng thành nước.

Cô chán ghét như này nhất, chán ghét ra mồ hôi, chán ghét cảm giác ướt dính.

Nhưng rõ ràng là chán ghét như vậy nhưng bây giờ cô lại có một cảm giác khác với ngày thường.

Hứa Nguyện không dám tin dưới tình huống này mà mình vẫn có thể chảy nước, lỗ nhỏ tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ dính vào qυầи ɭóŧ, cô chột dạ đến mức muốn khép hai chân lại, nhưng chân của người đàn ông vẫn còn đang chen chặt ở bên trong.

Chỉ chạm vào một lát rồi lập tức tách ra.

Hứa Nguyện vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên đùi của người đàn ông, cùng với cảm giác nóng bỏng như lòng bàn tay của anh ta.

Đó là sự tiếp xúc mà Hứa Nguyện chưa từng có trước đây, thân mật, trần trụi, khoảng cách xã giao mà những người khác giới bình thường sẽ không có.

Mặc dù chột dạ nhưng trong miệng Hứa Nguyện vẫn còn đang kêu “Đừng…”, đây cũng là sự chống cự duy nhất mà hiện tại cô có thể làm.

Đồng phục học sinh bị lòng bàn tay của người đàn ông kéo căng ra, cánh tay truyền đến cơn đau nhức như bị kim đâm, hai má cô đã ướt đẫm nước mắt nóng hổi,

Hứa Nguyện dần dần phát hiện ra tiếng “Đừng” của mình lại khiến người đàn ông đó ra tay càng ngày càng quá đáng.

Hứa Nguyện cắn môi, không hề nói một chữ nào nữa.

Thấy giọng nói của cô đã dừng lại, người đàn ông phía sau "chậc" một tiếng, có chút mất hứng buông tay ra, quay mu bàn tay lại vỗ vào ngực cô: “Không nói gì, vậy tức là muốn à?”

“Cũng đúng… Có một cặρ √υ" dâʍ đãиɠ như vậy mà…”

“Tôi không có…” Người đàn ông còn chưa nói xong thì đã bị Hứa Nguyện vội vàng cắt ngang.

Đây là thứ mà cả đời này Hứa Nguyện không muốn nghe thấy nhất, nhưng rất hiển nhiên, cãi cọ với loại người này hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.

Anh trả lại lại rất nhanh: “Hửm? Không có cái gì? Vυ" bự như vậy, sao lại cứ mọc ở trên người của cô.”

Hứa Nguyện cắn răng đến mức môi chảy cả máu, cô cắn rất mạnh, đau đớn nhắm mắt lại, cho dù người đàn ông này có nói thế nào thì cô cũng không phản bác lại nữa.

Nhưng cô không kiềm được tiếng khóc nặng nề và tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹt, người đàn ông thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đang khóc đáng thương của cô, thậm chí ở trong lòng cô đã nghĩ đến việc chết đi…

Nhưng loại đáng thương này lại không khiến anh cảm thấy thương hại được.

Người đàn ông thả cánh tay của cô xuống.

Trong lúc cô vùng vẫy, cặp mông mềm mại đó không biết đã cọ vào anh bao nhiêu lần, gậy thịt của anh càng ngày càng cứng, vẻ ngoài đáng thương và bất lực của cô hoàn toàn khơi dậy ham muốn trong anh.

Khi váy bị cởi ra, Hứa Nguyện còn chưa kịp ngăn cản thì ngón tay của người đàn ông đã nhanh chóng xuyên qua mép qυầи ɭóŧ, dựng thẳng đốt ngón tay lên quẹt vài cái ở miệng huyệt, hai bên cánh môi âʍ ɦộ bị tách ra.

Cuối cùng cũng không giấu được nữa.

Chất dính quấn quanh tay người đàn ông, tiếng cười hừ của người đàn ông giống như một tia chớp bổ vào lòng tự tôn của Hứa Nguyện.

Thậm chí những lời chế nhạo của anh ta cũng không tệ bằng tiếng cười này.

Người đàn ông xách qυầи ɭóŧ của cô kéo vào trong âʍ đa͙σ, kẹp âʍ ѵậŧ của cô qua qυầи ɭóŧ, nước ra ngày càng nhiều, đã có thể làm ướt tay anh ta qua qυầи ɭóŧ: “Hóa ra không chỉ có một cặρ √υ" da^ʍ, mà phía dưới còn giấu một cái lỗ da^ʍ nữa.”

“Ưm…”

Nước mắt rơi xuống mặt đất, tiếng đổ vỡ giòn tan vang lên bên tai, kéo theo đó là sự sắc bén tàn nhẫn không chút lưu tình của người đàn ông.

“Chảy nhiều nước như vậy, chẳng trách đến đừng mà cũng không dám nói, thì ra đã muốn bị chơi từ lâu rồi.”

……

Đầu óc cô trống rỗng, Hứa Nguyện đã học được cách bỏ qua.

Lời nói bên tai chỉ dừng lại trong chốc lát rồi biến mất theo làn gió không dấu vết.

Mãi đến khi ——

“Đồ dâʍ đãиɠ, ngày thường có phải ngày nào cũng nghĩ đến đàn ông không.”

Làn gió mát thổi qua giữa đôi chân trống rỗng của cô, Hứa Nguyện mở mắt ra, trong bóng tối tuyệt vọng này, cô bỗng nhiên nghĩ tới một người.

Nghĩ tới đàn ông.

Hình như anh ta nói cũng không sai.

Đúng là cô có nghĩ đến.

Mỗi ngày đều nghĩ đến.

Người đó.

Người đàn ông nhìn cô từ trên cao xuống, có thể cảm nhận được sự cứng đờ rõ rệt của cô.

Ngón tay rút ra khỏi thân dưới của cô, sợi tơ nước móc vào tay anh, bị kéo ra vừa dài vừa mỏng.

Viền váy đã bị anh vén đến thắt lưng, tầm nhìn ban đêm của người đàn ông không tệ, dưới ánh trăng mờ ảo, anh có thể nhìn thấy những sợi tơ nước trên tay anh, xa hơn một chút, anh có thể nhìn thấy cặp mông mềm mại trắng nõn lóa mắt.

Đúng là rất mềm mại.

Chỉ mới dùng sức cọ vài cái, tiếng hít thở của Hứa Nguyện đã không dừng lại được, bay vào trong tai người đàn ông lại bị xuyên tạc thành một thứ khác hoàn toàn.

Bây giờ anh đột nhiên muốn nhìn đôi mắt của cô.

Chỉ có anh biết, Hứa Nguyện ngày thường đến nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên đối diện với người khác phái, lại vào lúc nói chuyện với anh mà luôn sẽ “vô cùng lơ đãng” mà đối diện với anh.

Nhưng chỉ hai giây đã không chịu đựng nổi.

Thứ được cô cất giấu trong ánh mắt đều bị anh nhìn thấy hết sạch sẽ.

Đáng tiếc.

Quá tối.

Không nhìn thấy gì cả.

“Sao nào, bị tôi nói trúng rồi?”

Làm sao Hứa Nguyện có thể thừa nhận được, cô đã biết được một chút kinh nghiệm.

Người này, cô càng phản bác thì anh ta lại càng hưng phấn, có lẽ cứ ngây ngốc không nghe không để ý tới mà ngược lại anh ta sẽ cảm thấy mất hứng.

Người đàn ông "ha" một tiếng sau lưng cô, Hứa Nguyện dựng lông tơ, không hiểu vì lý do gì, tim cô bắt đầu đập loạn xạ.

“Là Tống Hành Chu nhỉ.” Giọng điệu của người đàn ông không hề có chút do dự nào, vô cùng chắc chắn nói từng chữ một.

“Anh…” Hứa Nguyện chỉ có thể phát ra một tiếng thở nặng nề, sự lạnh lẽo đáng sợ không ngừng truyền đến từ trong xương cốt, thậm chí Hứa Nguyện còn không dám nhắc lại cái tên đó, cũng không dám để hở ra bất kỳ manh mối nào.

“Cô muốn cậu ta làm cô, cô muốn cậu ta chơi cái lỗ da^ʍ của cô, mỗi ngày đều muốn, có đúng không?” Giọng nói của người đàn ông không hề mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại càng khủng bố hơn lời chế nhạo và đe dọa vừa rồi.

Trong thoáng chốc, Hứa Nguyện nghĩ tới lời nói mà Tống Hành Chu đã nói vào hôm qua, điện thoại của cậu ta bị mất rồi, có điều ngày hôm sau đã có người trả lại.

Cùng lúc đó: “Ảnh chụp của cô giờ đang ở chỗ tôi.”

Người đàn ông lại cúi gần hơn, hơi thở nặng nề và xa lạ áp sát vào tai, như thể chức năng khuếch đại lần lượt được bật lên, tiếng sau còn vang hơn tiếng này.

Nhịp thở của người phía sau dẫm lên nhịp trống hỗn loạn, đập mạnh vào trái tim Hứa Nguyện một cách đau đớn.

Hứa Nguyện còn gì mà chưa hiểu nữa.

Tất cả các chi tiết đều xâu chuỗi lại với nhau, Hứa Nguyện chợt bừng tỉnh nhận ra gì đó.

Người này chắc chắn quen biết cô!

Nói không chừng còn là người cô quen biết.

Mà cô cảm thấy giọng nói của anh ta rất kỳ lạ, chắc là do anh ta mang máy biến đổi giọng nói.

Đôi mắt đau đến chua xót, Hứa Nguyện không thể thở nổi.

Thứ anh ta muốn là gì, đã không cần phải đoán nữa.

“Anh tha cho tôi đi.” Hứa Nguyện ngập ngừng, giọng nói gần như là bay ra, nhưng một câu sau của người đàn ông lại khiến cho cô thấy được nỗi tuyệt vọng chân chính.

“Có một cái lỗ da^ʍ như vậy, còn không phải là muốn tôi chơi cô à, tha cho cô sao, được thôi, tôi chơi chán rồi sẽ buông tha cho cô.”