Chương 14: Là muốn bị cưỡng ép sao

Buổi học bù cuối cùng được quyết định ở phòng ngủ của Tống Hành Chu.

Nhà của Tống Hành Chu rất lớn, là biệt thự dành cho một gia đình, bên ngoài có cả sân vườn.

Theo lý mà nói, trong ngôi nhà lớn như vậy hẳn là có một phòng như thư phòng, nhưng Tống Hành Chu lại cứ trực tiếp dẫn người vào phòng ngủ.

Hứa Nguyện cũng không có nghĩ nhiều, thậm chí cô còn nghĩ đó là điều đương nhiên.

Bởi vì sau khi vào cửa, trong đầu cô hoàn toàn đắm chìm vào việc mình có thể vào phòng ngủ của Tống Hành Chu.

Cô ở phía sau Tống Hành Chu, cô có thể thoải mái nhìn căn phòng của anh, cách bài trí và trang trí đơn giản, đơn điệu.

Giường, bàn học, tủ quần áo, tủ trưng bày và tủ sách, phòng của anh rất rộng, kích thước của các loại đồ đạc cũng tương ứng lớn, nhưng như vậy, căn phòng của anh trông vẫn rất rộng rãi.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào một không gian riêng tư và dành riêng cho người khác giới cùng tuổi như vậy, lại còn là Tống Hành Chu, trong lòng cô cảm thấy một nỗi hoang vu vô thực.

Nhưng chẳng bao lâu sau Hứa Nguyện đã không có nhiều thời gian để nghĩ về điều đó.

Bài tập được bày ra trên bàn, cô có cảm giác sắp bị công khai hành quyết, nếu như trước đó cô còn ngượng ngùng, thì bây giờ cô thật sự không dám nhìn vẻ mặt của Tống Hành Chu.

Nhìn thoáng qua có thể thấy rất nhiều câu hỏi không được viết theo cách Tống Hành Chu dạy, bởi vì là do cô sao chép.

Nhưng cô không sao chép hết, những câu hỏi cơ bản cô đều tự mình làm, những câu hơi khó, cần tư duy đều bị Hứa Nguyện bỏ qua, vì tâm trí cô đều hướng về Tống Hành Chu, cho nên cho dù Tống Hành Chu có dạy cô làm những câu hỏi thì cũng sẽ không giúp ích gì.

Vốn tưởng rằng sau này quan hệ của bọn họ cũng sẽ không khác tuần trước bao nhiêu, sau khi tan học vào thứ Tư và thứ Sáu lại có thêm hai giờ suy nghĩ, không sợ Tống Hành Chu sẽ cảm nhận được manh mối gì.

Hứa Nguyện nghĩ cũng rất đẹp.

Ngay cả khi thành tích của cô không thay đổi hoặc xấu đi dưới sự dạy kèm của Tống Hành Chu, cô cũng có thể nói rằng thời gian dạy kèm quá ít, cũng không đến mức làm lớp trưởng nhiệt tình nản lòng.

Kết quả…

Là cô suy nghĩ nhiều quá.

Thì ra chỉ có cô mới cảm nhận được cảm giác thất bại và áy náy này.

Tống Hành Chu hơi nhướng mày, Hứa Nguyện lập tức ngoan đến không thể nào ngoan hơn hứa hẹn sẽ tự mình làm bài tập về nhà.

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Còn có…” Còn gì nữa?

“Còn có, sách bài tập tớ lấy là cho cậu, tớ sẽ vẽ câu hỏi lên đó, làm bài tập xong cậu có thể bắt đầu làm mấy câu đó.” Tống Hành Chu thở dài nhẹ đến mức khó có thể phát hiện, anh nghĩ cô chỉ mới làm ra chút hành động xin tha mà anh đã thuận lý thành chương lấy chút lợi thế ra đổi.

Lại không ngờ rằng Hứa Nguyện lại có vẻ mặt thống khổ giãy giụa như vậy, nhưng cũng đã trực tiếp đồng ý rồi.

Thật ra nếu không phải bức ảnh đó làm xáo trộn cuộc sống của Tống Hành Chu, anh vẫn sẵn lòng tiếp tục giả vờ làm một người lớp trưởng tốt.

Anh nghĩ, nếu Hứa Nguyện chịu thổ lộ tình cảm với anh, anh sẽ không đồng ý ngay, nhưng anh sẽ ra một điều kiện là vào kỳ thi cuối kỳ cô có thể đạt được hạng bao nhiêu thì sẽ đồng ý với cô, làm như vậy mới có thể khắc sâu ý nghĩa.

Nỗ lực học tập đổi được thành tích tốt sau đó sẽ tỏ tình thành công với người mình yêu thầm, sẽ tốt hơn gấp nhiều lần so với thứ tình yêu đến từ việc chỉ ngưỡng mộ một người khác giới đẹp trai trong tuổi dậy thì.

Ngoại hình dù có đẹp đến đâu thì đôi khi cũng sẽ cảm thấy chán ngán, dù có hạnh phúc đến đâu thì nó cũng sẽ hao mòn theo thời gian, chỉ có những kết quả đạt được sẽ luôn tỏa sáng trong ký ức.

Vậy thì ý nghĩa của việc cô gửi cho anh những bức ảnh và video đó là gì? Mục đích là gì?

Thật sự cảm thấy mình ẩn nấp rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra được là ai sao?

Hay là không sợ anh tìm ra cô, dùng mấy thứ đó để uy hϊếp cô, muốn cưỡng ép cô?

Cô thực sự không nhớ rằng lớp trưởng sẽ có số liên lạc dự phòng của từng bạn cùng lớp sao?

Là do cô không nhớ hay là cố ý... cô không sợ hay cô thực sự muốn như vậy…

Là cô muốn bị cưỡиɠ ɧϊếp, bị anh ép vào tường không thương tiếc xé quần áo của cô, để lộ cái lỗ dâʍ đãиɠ và cặρ √υ" của cô, bày ra các loại tư thế để anh chụp lại, để lộ lỗ nhỏ chảy nước và bộ ngực trắng nõn của mình cho anh, rồi để anh dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào lỗ nhỏ hoàn toàn ướŧ áŧ của cô phải không…

Câu hỏi trắc nghiệm thì có thể đoán được, nhưng những câu hỏi lớn dù có biết hay không thì cũng chỉ có thể căng da đầu làm từng chút một.

Hứa Nguyện cắn môi, chậm chạp không viết được, cô đã mắc kẹt ở chỗ này rất lâu.

Nhưng công thức và phương pháp có vẻ đúng mà...

Tống Hành Chu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, anh và Hứa Nguyện càng sát lại gần hơn, anh cúi đầu duỗi tay chỉ vào câu hỏi mà cô đang đọc: “Hứa Nguyện.”

“Chỗ này, số liệu bị sai rồi.”

Phương pháp không sai, số liệu sai rồi.