Chương 15: Chiếc quần học sinh màu xanh đen có một chỗ phình ra rõ ràng

Sau khi được Tống Hành Chu chỉ điểm, cô đột nhiên đã rõ ràng, hiểu được câu hỏi.

Khi Hứa Nguyện hoàn toàn tập trung làm bài tập, sự chú ý của Tống Hành Chu lại không còn ở trên đó nữa.

Khi Hứa Nguyện nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi thì luôn có chút động tác nhỏ, cắn môi, sờ vành tai, lại thường xuyên vén tóc rơi vụn ra sau tai.

Rơi vào trong mắt người có tâm tư khác, ngay cả một hành vi bình thường cũng có thể mang những ý nghĩa khác.

Dù lần nào Hứa Nguyện cũng cẩn thận cài nút đến tận trên cùng nhưng vẫn không thể che giấu được chiếc cổ thon dài của cô.

Hình dáng dưới lớp quần áo đều có trên điện thoại di động của Tống Hành Chu, anh đã từng nhìn thấy, với trí nhớ cực tốt của mình, anh thậm chí có thể tái hiện lại vị trí nào trên người cô có nốt ruồi đỏ.

Một tấc phía trên ngực trái.

Đến thứ riêng tư như vậy mà anh cũng biết, nhưng mà nói ra thì hai người cũng không thân thiết.

Vì vậy thật sự có rất ít cơ hội để quan sát cô ở khoảng cách gần như vậy, ngoại trừ lần đó, cô đau đến mức không nói nên lời trong phòng y tế, nước mắt lưng tròng không rớt xuống được, nhưng câu đầu tiên cô nói là: “Thật ra cũng không phải rất đau, lớp trưởng không cần lo lắng quá đâu.”

Cô không biết rằng khi cô nói không đau, nét mặt cô đã bị nhíu chặt vào nhau.

Khi nhìn thấy Hứa Nguyện lén lút quay lưng lau nước mắt, Tống Hành Chu không hiểu vì sao lại mỉm cười.

Nhưng anh biết rằng từ đó trở đi, trên người của mình đã có thêm một ánh mắt không thể bỏ qua.

Giống như bây giờ, vẻ mặt của cô nhất thời căng thẳng rồi lại thả lỏng, gặp phải vấn đề quá khó, cô sẽ lén liếc nhìn anh, khi phát hiện Tống Hành Chu không chú ý, cô sẽ lặng lẽ thở ra.

Cô không biết rằng ánh mắt của cô thực sự rất rõ ràng sao?

Đồ ngốc.

Hứa Nguyện trợn tròn mắt, nhìn Tống Hành Chu với vẻ mặt không thể tin được, bởi vì Tống Hành Chu đã nói tiếng “Đồ ngốc” kia ra khỏi miệng.

“Tống Hành… Lớp trưởng!”

Hứa Nguyện tức giận đến mức gần như hét lên tên anh.

Có lẽ là do hoàn cảnh, sau khi ở trong phòng Tống Hành Chu, khó có thể không cảm thấy mình càng ngày càng gần anh, bớt dè dặt hơn, tự nhiên bộc lộ sự tức giận đối với hành vi của anh.

“Sao cậu lại mắng tớ.”

Tống Hành Chu nhìn sắc mặt của cô càng ngày càng sống động, đó là vẻ mặt không có lúc cô ở trường học, cuối cùng cô không còn là Hứa Nguyện đến đi đường cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, anh nhẹ nhàng cười nói: “Vậy mà cũng bị cậu nghe thấy được.”

“Vậy sao vừa rồi tớ nói cậu quên đổi đơn vị cậu lại không nghe thấy.”

Hả?... Anh có nói sao.

Chắc là có, anh nói có mà.

Đôi má phồng lên của Hứa Nguyện chợt xẹp xuống, đỏ mặt, cúi đầu đọc lại câu hỏi, quả nhiên đúng như lời Tống Hành Chu nói.

Ở nơi mà Hứa Nguyện không nhìn thấy, tay còn lại của Tống Hành Chu thò vào túi.

Qυầи ɭóŧ trong túi vốn là ở trên giường, Tống Hành Chu vừa mới nhét vào lúc Hứa Nguyện đang nhìn quanh phòng.

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào chỗ mềm mại đó, lôi ra một nửa mảnh vải, thứ lộ ra giữa các ngón tay anh là màu hồng duy nhất trong cả căn phòng.

Nhưng bây giờ, có vẻ như không còn nữa.

Trong video, ngực của Hứa Nguyện rất trắng, thật ra nhìn các bộ phận khác trên cơ thể cô cũng có thể đoán được, tay và mặt đều trắng như vậy, những phần không nhìn thấy chắc hẳn còn trắng hơn nữa.

Một cặρ √υ" vừa trắng vừa to nhưng màu núʍ ѵú trên đó lại rất hồng nhạt, giống như một loại màu nhân tạo đặc biệt, không biết có phải là do dữ liệu bị bóp méo hay không.

Nhưng so với tận mắt nhìn thấy, Tống Hành Chu lại nhìn thấy một bộ phận khác của cô một cách trọn vẹn hơn.

Nó được chụp trong lớp học, có lẽ là vào buổi sáng.

Bức ảnh được chụp trong trạng thái mơ hồ, chắc cô cũng không dám bật đèn, nghĩ đến việc cô đến sớm như vậy vì chuyện này, Tống Hành Chu thật sự muốn mở não cô ra xem mạch não của cô được nối dây thế nào.

Nhưng phải nói là bức ảnh đó rất có hiệu quả, nhìn xong anh lập tức cứng ngay.

Góc của đầu video đối diện với góc của bản thân Hứa Nguyện, góc nhìn thứ ba giúp dễ có cảm giác đắm chìm hơn.

Đùi áp vào chiếc ghế nơi anh thường ngồi, giống như thịt hến được giấu sâu trong lớp vỏ cứng, mềm mại như kem, nếu như bị dươиɠ ѵậŧ đâm sầm vào, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Sau đó, có hai bức ảnh giống nhau, chỉ có vùng che phủ của qυầи ɭóŧ là thay đổi, cả hai đều che đi lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ, cũng che đi màu sắc.

Cảm giác giữa nhìn và không nhìn chỉ có một ranh giới mong manh này giống như một sợi dây câu ép vào trái tim, chất liệu mềm dẻo mảnh mai cứ kéo không thể nắm bắt được nên chỉ có thể chịu đựng một cách thụ động.

Ngọn lửa vô danh nổi lên, Tống Hành Chu càng phiền muộn hơn cả Hứa Nguyện không giải được bài, anh uống nước ép lại, nếm được hương đào ngọt sảng khoái trong đó.

Anh và Hứa Nguyện đều nói hương vị không đủ ngọt, nhưng thật ra là đang nói dối, thế này mà còn chưa đủ ngọt sao, chỉ mới uống một ngụm thôi mà trong miệng đã ngọt ngáy rồi.

Đôi mắt anh đen tối, vốn dĩ chỉ có góc áo đồng phục trên người anh là lộn xộn, nhưng bây giờ bề ngoài không thấy rõ, nhưng bên trong đã có chút sụp đổ hư hỏng.

Đầu dươиɠ ѵậŧ bị kí©h thí©ɧ đến cương cứng rỉ ra chất dịch làm ướt qυầи ɭóŧ của anh, chiếc quần học sinh màu xanh đen có một chỗ phình ra rõ ràng, dưới bóng tối không thể thấy được rõ ràng.

Thật ra Hứa Nguyện nghe thấy động tĩnh bên cạnh nên lập tức quay đầu qua nhìn, nhưng Tống Hành Chu lại còn nhanh hơn, anh đã quay sang một bên, chỉ để lại bóng lưng cho cô.

“Hứa Nguyện, cậu làm trước đi, tớ đi tắm cái đã.”

Hứa Nguyện dừng lại một chút, bị lời nói này kích động, ánh mắt của cô đột nhiên không thể rời khỏi Tống Hành Chu, không biết đang nghĩ gì mà suýt chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi, nói: “Tắm, tắm rửa á? Lớp… lớp trưởng… Ồ, được… Cậu đi đi.”