Chương 13: Không phiền phức

Nói là muốn giúp cô học bù, nhưng họ chỉ có rất ít thời gian bên nhau vào thứ Tư và thứ Sáu.

Còn phải loại trừ khả năng hội học sinh của Tống Hành Chu có việc gấp.

Thời gian căn bản không đủ dùng.

Làm được đến mức này Hứa Nguyện đã rất biết ơn rồi, dù sao có mối liên hệ này, bọn họ vẫn có thể nói chuyện với nhau trong lớp, chỉ vài câu ít ỏi nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trạng thái hoàn toàn xa lạ trước đây.

Chiều thứ ba này, Tống Hành Chu đột nhiên bảo Hứa Nguyện đợi anh sau giờ học.

Tiết học cuối cùng Tống Hành Chu không có ở trong phòng học, Hứa Nguyện không biết có nên đợi hay không, nhưng dù sao cô cũng đợi.

Hứa Nguyện chán muốn chết, cô dựa trên lan can nhìn vu vơ không có mục tiêu.

Ánh hoàng hôn mờ ảo kéo dài thân hình của cô, sau khi Hứa Nguyện nhìn thấy Tống Hành Chu, cô không biết vì lý do gì mà lại núp sau cây cột, nhưng lại không nỡ không nhìn, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đang dẫm lên cái bóng dưới mặt đất đi về phía cô.

Khi Tống Hành Chu biến mất, Hứa Nguyện chợt tỉnh táo lại vội vàng chạy vào lớp, khi ngồi trên ghế tim cô vẫn đập loạn xạ, đến thở cũng không đều đặn, cô còn có thể chưng vẻ mặt này nói chuyện với Tống Hành Chu.

Tống Hành Chu vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt trông mong lại chột dạ của cô, anh lập tức biết được ánh mắt như có như không kia khi anh đang đi trên đường đến từ đâu.

Anh đi chậm lại, ánh mắt nhìn cô di chuyển chậm rãi, đột nhiên không muốn trực tiếp nói cho cô biết mục đích anh yêu cầu cô ở lại.

“Hứa Nguyện, nóng như vậy sao, sao cậu ra mồ hôi nhiều thế?”

Tống Hành Chu đem sách bài tập trong tay đặt lên bàn của cô, sau đó ngồi xuống bàn trước của cô, Hứa Nguyện nhìn qua, phát hiện không phải giáo viên khuyên dùng, mà là chính anh dùng.

"Tớ đã suy nghĩ rồi, thư viện trường không cho phép người ở lại vào buổi tối, còn thư viện thành phố quá xa, tớ cảm thấy việc học bù.."

Hứa Nguyện mím môi, mí mắt khẽ run lên.

Đúng rồi.

Buổi học bù ban đầu của họ dự kiến

là ở phòng tự học của thư viện, nhưng như anh đã nói, cả hai thư viện đều không phù hợp nên tuần trước mới mãi không đi.

Là muốn mượn lý do này để hủy bỏ việc giúp cô học bù.

Dù sao thì tuần trước anh đã dạy rất lâu, nhưng Hứa Nguyện vẫn không thể nắm vững cách giải đường conic.

Cô quá ngu ngốc.

“Đến nhà cậu đi.”

“Được… Thật ra tớ cũng luôn cảm thấy quá phiền phức…”

Hứa Nguyện thậm chí không có tâm trí để lắng nghe, vì vậy cô đã trực tiếp đồng ý, thậm chí còn đã suy nghĩ xong nên kê bậc thang cho anh bước xuống, nhưng lại mờ mịt phát hiện mình xuống đài không được.

Ánh mắt Tống Hành Chu nhìn chằm chằm vào cô có chút đáng sợ, không phải loại sợ hãi khiến người ta co rúm người lại, mà là loại bất lực khiến người ta tự nguyện đầu hàng mà không có bất kỳ dấu hiệu vùng vẫy nào.

Chỉ là bị anh nhìn như vậy, Hứa Nguyện không khỏi vội vàng giải thích: “Lớp trưởng… Tớ nghĩ… tớ quá ngu ngốc, cho nên cậu…”

Hứa Nguyện dừng ở chữ “cậu” đã lâu nhưng vẫn không nói tiếp, cô sợ Tống Hành Chu sẽ cho rằng cô đang chỉ trích anh dạy không tốt.

Nhưng không phải, cô hoàn toàn không nghĩ vậy, nhưng càng giải thích cô lại càng bối rối.

Hứa Nguyện luôn cảm thấy cảm giác thiếu niên trên người Tống Hành Chu đang lên đến đỉnh điểm, như thể mặt trời đang mọc ở hướng đông, nhưng anh lại bị đánh thức bởi sự lạnh lẽo khi nhiệt độ giảm đột ngột của mình vào lúc này, giống như ánh nắng vào mùa đông mà không có chút ấm áp nào.

"Lớp trưởng..." Mãi đến khi Hứa Nguyện kêu lên như đang khóc, bầu không khí mới yên tĩnh lại.

Hứa Nguyện sắp khóc, Tống Hành Chu lại cười.

“Cậu lại nghĩ cái gì thế, cậu cũng đã đồng ý trả tớ học phí rồi, sao tớ có thể lật lọng được, hay là cậu không định trả? Muốn quỵt nợ sao?”

“Sao lại có thể chứ…”

Sao lại không được chứ… Hứa Nguyện bất đắc dĩ phản bác ở trong lòng.

Sau ngày hôm đó, cô đặt hàng trực tuyến đủ loại túi trà thơm khác nhau suốt cả đêm.

Hôm qua còn đặc biệt chọn vị đào ngọt nhất cho Tống Hành Chu, nhưng buổi chiều anh lại nói với cô không phải hương vị này, hương vị ngày hôm đó của cô còn ngọt hơn thế này.

Hứa Nguyện nào ngờ “Giống nhau như đúc” mà hôm đó Tống Hành Chu đã nói thì thật đúng là phải giống nhau như đúc, làm sao cô có thể pha trà với hương vị đó được?

Vốn tưởng rằng sau một thời gian sẽ nói là người nhà uống hết rồi mà trên mạng cũng không còn bán hương vị này nữa, nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ một ngày sau anh lại nhắc đến chuyện này.

Sao anh lại cố chấp như vậy chứ…

Khi Hứa Nguyện đang oán giận Tống Hành Chu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng là một phản lệ, giống như sau này cô mới nhận ra rằng để Tống Hành Chu đến nhà mình là một sai lầm khủng khϊếp.

Mời Tống Hành Chu đến nhà cô, vậy chẳng phải là nếu để ý kỹ một chút là có thể nhìn ra bối cảnh quen thuộc trong video sao.

Càng nghĩ, hậu quả càng khó tưởng tượng, Hứa Nguyện sốt ruột hoảng hốt kéo góc áo của Tống Hành Chu, mở miệng nói dưới ánh mặt lộ vẻ kỳ quái của anh: “Tớ chợt nhớ ra tới nhà tớ không ổn lắm, hay là đến nhà cậu đi… Lớp trưởng…”

Đều đã đi đến cổng trường rồi mà còn nghĩ chuyện này sao?

Tống Hành Chu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ bức ảnh Hứa Nguyện chụp không phải được chụp trong phòng ngủ, giờ mới nhận ra cô chỉ đơn giản là quên mất.

“Nếu đến nhà cậu không tiện thì đến nhà tớ cũng được, tớ chỉ cảm thấy nếu cậu về nhà quá muộn thì người nhà sẽ lo lắng, vậy buổi tối sau khi học bù xong tớ sẽ đưa cậu về nhà.”

Hứa Nguyện “Hả?” một tiếng, Tống Hành Chu lại nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, cô đột nhiên cảm thấy mình đã tạo gánh nặng cho Tống Hành Chu.

“Lớp trưởng… như vậy có quá phiền phức hay không…” Hứa Nguyện thực sự kinh hãi, chuyện này khó tin như đoạt giải nhất vậy, nhất định phải có một quá trình, không thể có bước nhảy vọt nhanh như vậy.

"Không đâu." Tống Hành Chu nhìn cô rất nhanh đã rút tay về, mặc kệ nếp nhăn trên góc áo đột ngột đến mức nào, Tống Hành Chu vẫn mỉm cười với cô, nụ cười của anh còn sâu hơn bình thường khi đối mặt với người khác.

Sẽ không, không phiền phức.

Mới mấy ngày đã dám đưa qυầи ɭóŧ cho anh, nếu lại không ngăn cản một chút thì sợ là lần sau anh sẽ không thể từ chối điều kiện của cô.

Đó mới gọi là phiền phức.