Chương 31: Không xuể (2)

”Mọi người, bây giờ chúng tôi sẽ lên thị trấn tiếp tục bán rau ở cửa hàng, chờ khi đến nơi sẽ mở lại phòng, chút nữa lại gặp.” Tạ Ninh tắt phần phát sóng trực tiếp, theo ản năng click mở đơn hàng, ngay sau đó liền kinh hô, “Mẹ, shop online đặt 200 cân cũng đã bán hết rồi!”

”Ôi trời, mới bao lâu đã bán hết? Hôm qua còn có 200 cân, như vậy phải đóng đến 400 cân rau đúng không? Con bán so với trong cửa hàng còn nhanh hơn!”

Diệp Như Tuyết cười nói: “Xem ra chúng ta cần nhổ nhiều một chút, chờ Ninh Ninh đóng dấu để in hết đơn ra, chúng ta liền đóng hàng.”

”Cảm ơn chị dâu.”

Tạ Ninh thật sự không nghĩ đến 200 cân rau hôm nay sẽ bán nhanh như vậy, ban đầu cô còn cho rằng tiêu thụ trên mạng sẽ khá gian nan. Bởi vì chưa có ai nhận được rau của cô, chưa rõ hương vị như thế nào, cô cũng chưa từng làm tuyên truyền, không nghĩ các fans cứ tự nhiên ủng hộ như vậy.

Thật ra Tạ Ninh không biết chính là, các fans sở dĩ mua rau ủng hộ cô, rất ít người là vì cảm thấy nông sản đẹp, cảm thấy ăn ngon mới mua. Nông sản đẹp cũng chỉ thông qua phòng phát sóng nhìn thấy, đến ngay cả hương vị ăn có ngon không bọn họ còn chưa mua đến tay, hoàn toàn không biết gì hết.

Nhưng bọn họ vẫn lên đơn, bởi vì họ cảm nhận được trong phòng phát sóng của cô có ấm áp, phong cách chữa lành, giúp cho tâm trạng bọn họ thoải mái. Đối với Tạ Ninh cũng là cảm kích, sâu thẳm trong nội tâm đều tin tưởng cô, cho nên có một chút tín nhiệm, liền đặt đơn.

Đây cũng giống như fans mua sản phẩm của minh tinh làm đại ngôn, các fans trước kia chưa chắc đã dùng qua sản phẩm này, thậm chí còn chưa biết công dụng nhưng vì tín nhiệm với minh tinh mình thích, hoặc đơn thuần chỉ là bỏ tiền ra mua ủng hộ bọn họ.

Hiện giờ Tạ Ninh trong phát sóng trực tiếp này, chính là ôm tâm trạng như vậy.

Đáng nói chính là, mua theo sản phẩm của minh tinh có thể bị lật xe, không cẩn thận một chút có thể xảy ra scandal lật xe, nhưng đi theo sản phẩm nông sản của Tạ Ninh thì khác, tuyệt đối an toàn, đương nhiên đây về sau lại nói.

Tạ Ninh vào nhà, vội vàng mở máy tính, máy in, in ra mấy chục đơn chuyển phát nhanh rồi đóng dấu xong, sau đó ngồi lên ghế sau xe anh hai, phía trước là xe ba bánh của ba Tạ xình xịch nổ máy.

-

7 giờ sáng mùa xuân ở trấn nhỏ, sương mù mênh mông vẫn chưa hoàn toàn tan đi, nhưng trấn nhỏ lại rất náo nhiệt, người đi lại rất nhiều, vào tiệm ăn xem tin tức trên điện thoại, các hàng quán bắt đầu mang đồ ra bán, quét dọn cửa hàng….Mỗi người đều bận rộn vì một ngày mới.

Từ rất xa, Tạ Ninh đã thấy trước cửa hàng nhà mình có không ít người đứng chờ, có mấy bác gái độ tuổi 50, 60 đứng nói chuyện, nhóm mấy người mẹ có con nhỏ, cũng có mấy người đàn ông tuổi trung niên. Đến gần còn thấy không ít người quen, đều là mấy người hôm qua đã đến “Điền Viên Giai Vị” mua cải thìa.

Nhìn thấy bọn họ, đáy lòng Tạ Ninh ẩn ẩn có chút phán đoán, đây không phải vì rau nhà cô mà đến chờ chứ?

“Đến rồi, đến rồi.” Có bác gái đang nhìn xung quanh, liền thấy ba Tạ lái xe ba abnsh đang đến gần.

Chưa đợi ba Tạ dừng xe ba bánh lại, một đám người lập tức vây quanh lại đây.

”Sao mấy người lại đến muộn như vậy, chúng tôi đã chờ nửa giờ đồng hồ rồi.”

”Phía sau là cải thìa đúng không? Chất lượng cũng giống hôm qua chứ?”

”Tôi muốn mua 10 cân, tôi phải gửi một ít cho con gái.”

Lần đầu tiên bị nhiều người vây quanh như vậy ba Tạ có chút sợ ngây người, thiếu chút nữa bị vây chật như nêm cối.

Trên khuôn mặt ôn nhuận của Tạ Khiêm cũng có chút kinh ngạc, sáng nay ăn qua rau cải trong nhà, hắn cũng biết rau cải có bao nhiêu vị ngon. Chỉ là không nghĩ tới bỗng nhiên sẽ bán chạy như vậy, cửa hàng còn chưa kịp mở đã có nhiều người chờ ở chỗ này.

Tạ Ninh xuống xe, vội tiến lên nói: “Mọi người không cần vội, chờ chúng tôi mở cửa hàng, đem rau dỡ xuống là có thể mua. Mọi người có thể dựa theo trình tự đến trước sau mà xếp hàng, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Không dám trì hoãn, Tạ Ninh mở cửa hàng, còn Tạ Khiêm và ba Tạ khiêng bốn sọt rau vào tiệm. Chỉ vừa mang ra, còn chưa kịp trưng bày ra đã thấy phía trước có hai hàng dài người chờ. Dáng nói chính là, mấy người đàn ông xếp phía sau định chen lên hàng trên bị các bác gái trừng mắt liếc một cái, lại rụt trở về.

”Cải thìa này vẫn tinh xảo như ngày hôm qua, vừa thấy chính là mới nhổ không lâu còn đọng lại hơi sương, cho tôi 5 cân.”

”Tôi lấy 3 cân.”

”Cho tôi 2 cân.”

Tạ Ninh vội vàng đặt điện thoại vào giá, mở phòng hát sóng ra còn chưa kịp nói lời nào đã bị các bác gái thúc giục qua cân rau.

Từ lúc mở bán đã không có thời gian ngừng tay.

Tuy rằng xếp thành hai đội, cô và ba Tạ cân rau và đóng gói, anh hai phụ trách tính tiền nhưng hai hàng người không ít, người 2 cân, nhiều thì 10 cân. Người phía trước vừa đi người đứng sau liền lên, có không ít người đi qua thấy cửa hàng này đông khách, cũng tiến lên xếp hàng theo.