Chương 32: Thiếu niên không có nhà (1)

Rất nhiều người đến mua rau, thế nên kế hoạch ban đầu là một ngày chỉ bán khoảng 300 cân cải thìa, chưa đến một tiếng đã hoàn toàn hết sạch.

”Ninh Ninh, rau của chúng ta đã bán hết nhanh như vậy.” Tâm tình ba Tạ có chút phức tạp, lúc trước vẫn còn lo lắng rau bán không hết, bây giờ chưa được một giờ đồng hồ đã bán xong, ở phía sau vẫn có không ít người xếp hàng.

”Nếu không để lão nhị quay về mang một ít đến?”

”Không được đâu ba, hôm nay bán hơn 300 cân đã rất nhiều rồi, cải thìa còn lại trong nhà cần phải đóng hàng gửi đi. Trong ruộng cũng chỉ còn lại không bao nhiêu, chúng ta muốn ổn định phải bán liên tục mới được.”

Nói xong, Tạ Ninh hướng về phía bên ngoài khẽ hô: “Mọi người không cần xếp hàng nữa, rau hôm nay đã bán xong mọi người muốn mua ngày mai hãy quay lại.”

“Tôi vừa mới đến sao đã bán hết rồi.”

”Rau nhà mấy người cũng quá ít rồi, cải thìa tốt như vậy một ngày phải mang một ngàn cân đến bán mới đúng.”

”Trong nhà các cô còn không, nếu không tôi đến nhà các cô mua về?”

”Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cũng muốn đi.” Đặc biệt mấy người hôm qua đã được ăn cải thìa, hôm nay bởi vì có chút việc mà trì hoãn đến bây giờ không thể mua được càng ra sức phụ hoạ.

Tạ Ninh dở khóc dở cười: “Cảm ơn mọi người đã thích cải thìa nhà tôi như vậy, nhưng hôm nay thật sự đã bán hết rồi, ngày mai mọi người lại đến đi. Thật sự cảm ơn mọi người.”

”Mai 6 rưỡi tôi sẽ tới, tôi muốn mua 1 cân.”

”Ngày mai tôi sẽ tới hơn 1 tiếng chờ cửa hàng mở cửa.”

”Ngày mai nhất định tôi sẽ mua được.”

Mọi người mấy “lời nói tàn nhẫn” xong mới lưu luyến rời đi, ba người ngồi trên ghế dựa trong tiệm không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

Một lúc sau ba Tạ mới kích động nói: “Lão nhị, Ninh Ninh à, rau của chúng ta đã bán hết, mới một tiếng, quá nhanh.”

Tạ Ninh gật đầu: “Đồ là do nông sản của chúng ta thật sự có giá trị, cũng may có thể bán xong sớm, chúng ta có thể trở về.”

Bán hết rau, Tạ Ninh liền nhớ đến phòng phát sóng cửa mình.

Vừa nhìn, đã thấy hơn 6000 người xem, bình luận phía dưới cũng rất nhiều.

[ Xem tiểu tỷ tỷ bán cải thìa từ hôm qua đã quay lại đây, cải thìa của tỷ tỷ ban đầu còn không ai thèm ngó đến sau đó có khách quen, đến bán chạy như bị cướp mua, đây thật sự không phải kịch bản, nhưng người đó không được thuê đến đấy chứ? Rau thật sự ngon như vậy à?]

[ Dù sao tôi cũng đã mua, đến lúc đó tôi sẽ đến phản hồi,]

[ Vừa nhìn liền biết không phải kịch bản, kịch bản nào sẽ có mấy bác gái tích cực giới thiệu bạn gái cho tiểu ca ca? Dù sao tôi cũng tin tưởng tiểu tỷ tỷ và tiểu ca ca, đã lên đơn. ]

[ Ngẫu nhiên tiến vào phòng phát sóng trực tiếp này liền không ra được, đây hình như là một phòng phát sóng trực tiếp thần kỳ. Rõ ràng chỉ là đơn giản hái rau, đi chợ, không biết vì sao nỗi lòng lại bình thản xuống, tâm trạng khổ sở đều tan biến di không ít.]

[ Người anh em lầu trên nhanh xóa hai chữ hình như đi, đây thật sự là một phòng phát sóng trực tiếp chữa lành. Mấy lần tiểu tỷ tỷ phát sóng trực tiếp tôi đều nhìn thấy, cho dù tiểu tỷ tỷ làm cái gì cũng đều có loại ma lực thần kỳ này. ]

[ Nhiều áp lực, cảm xúc không ổn, nếu vào đây xem thật sự trở lên tốt hơn rất nhiều, giúp mọi người cả ngày tràn đầy sức sống. ]

Lúc này cũng có một người ở rất xa Tạ Ninh, một thành phố nào đó, bên trong ngôi nhà cho thuê tối tăm. Thiếu niên ngồi dưới đất, xung quanh là vỏ chai bia lăn lóc cùng đủ loại rác, đầu hắn cúi xuống, tóc mái quá dài đã che hết đường nét khuôn mặt hắn, chỉ để lại một mảnh âm trầm.

Phía dưới mặt đất là một cái điện thoại di động, thình lình nhảy ra một cái thông báo, chính là Tạ Ninh và kênh “Điền Viên Giai Vị”.