Chương 8

“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Xuân Nha tò mò nói.

“Ngươi nhìn nơi đó.” Dư Đào chỉ một thân cây.

Vừa nãy nàng thấy ong mật, bèn đoán không chừng gần đây có tổ ong, đúng như dự đoán, có cái cây to lớn, ở chỗ cao hơn ba mét có một cái động cây, bị cành lá che chắn nên không dễ phát hiện, nhưng cẩn thận tìm thì có thể thấy thỉnh thoảng có ong mật quanh quẩn xung quanh.

“Á! Tổ ong!” Xuân Nha sợ hết hồn: “Chúng ta mau đi đi, đừng để bị ong chích, sẽ chết người đó!”

Dư Đào buồn bực nhìn nàng ấy: “Đâu khoa trương đến thế.”

Xuân Nha vô cùng nghiêm túc: “Thật đó, ta nghe nhị thúc nhà hàng xóm của cô nãi ta nói, người đó bị bị ong chích chết.”

Dư Đào:...

Nhưng đây là cổ đại, nếu dị ứng với nọc ong, đúng là có thể chết người.

Nàng gật đầu, âm thầm nhớ vị trí của tổ ong, đi theo Xuân Nha và Tiểu Hổ Tử trở về, gặp mấy người Chu Hỉ.

Chu Hỉ da mặt mỏng, Dư Đào đưa vòng hoa cho nàng ấy, mặc dù nàng ấy thích nhưng không dám đeo xuống núi.

Thấy nàng ấy không đeo, Xuân Nha cũng không tiện đeo, cho nên lúc mấy người về thôn, chỉ có Trân Trân ngước đầu nhỏ, vui vẻ gặp ai sẽ khoe khoang mình có hoa.

“Tam nãi nãi thấy ta đẹp không?”

“Tiểu Đông ca ca, ngươi nhìn hoa cữu mẫu bện cho ta nè.”

...

Mọi người đều vui tươi hớn hở khen con bé đẹp, cũng có giọng điệu không thèm để ý.



“Xời, cũng không phải cái gì đáng tiền.” Một cô nương trẻ bĩu môi, nhỏ giọng nhắc tới: “Hoa cỏ dại không cần tiền cũng chỉ để lừa bịp ngươi, có bản lĩnh thì đến trên trấn mua vòng hoa cho ngươi đeo!”

Trân Trân bị nghẹt thở, con bé rất muốn phản bác, nhưng mà còn nhỏ nên không biết nói chuyện lắm, chỉ có thể quay đầu cầu cứu mẹ mình.

Chu Hỉ không vui: “Hoa Ny, ngươi đừng ức hϊếp con gái ta.”

“Không phải ta sợ con gái ngươi bị chút ít ơn huệ lừa sao.” Hoa Ny liếc Dư Đào, làm bộ như lơ đãng: “Ngược lại là ta lắm mồm, quên đệ muội của ngươi không có tiền không có của hồi môn, đúng là chỉ có thể nhặt thứ không cần tiền.”

Dư Đào đột nhiên bị lôi vào:... Liên quan gì đến ta?

Lúc này Dư Đào mới nhìn thiếu nữ trước mặt, mười bốn mười lăm tuổi, mặc áσ ɭóŧ màu xanh lá nhạt không mới lắm, dạng bó eo, lộ ra eo thon, dáng vẻ yểu điệu. Da không tính là trắng, nhưng sạch sẽ, là một xinh đẹp cô nương.

Cô nương xinh đẹp này chỉ dám len lén nhìn nàng, Dư Đào lại không ngượng ngùng gì, nhìn chằm chằm người ta, khiến Hoa Ny hơi sợ hãi: “Ngươi nhìn ta làm gì! Ta nói sai rồi sao?”

“Không.” Dư Đào lắc đầu: “Đúng là ta không có tiền.”

Hoa Ny “hừ” một tiếng: “Ngươi cũng tự biết mình...”

“Cho nên ngươi muốn cho ta mượn tiền sao?” Dư Đào bất thình lình cắt lời nàng ta.

Hoa Ny:...?

Dư Đào cực kỳ chân thành: “Ngươi quan tâm ta có tiền hay không như vậy, là định cho ta mượn tiền sao? Nhưng nói trước nhé, ta tạm thời vẫn không có tiền, cũng có ngày trả lại cho ngươi.”

“Ngươi có bệnh à!” Hoa Ny giận đến mức giậm chân: “Chu An thật đáng thương, bị ép cưới thứ người như ngươi.” Nói xong, nàng ta tức giận bỏ đi.

Chu Hỉ và Xuân Nha cùng nghiêng đầu nhìn nàng, trước đây họ thấy Dư Đào luôn điềm đạm, cười híp mắt, cho rằng nàng hiền lành, không ngờ còn là một người không biết sợ.

Dư Đào vô tội: “Sao nàng ta lại mắng muội chứ?”

Chu Hỉ cười hì hì: “Đừng để ý tới nàng ta, nàng ta hay như vậy.”



Mấy người chia ra trong thôn, ai về nhà nấy. Bởi vì hôm nay hái không ít rau và nấm dại, Dư Đào được bữa no hiếm có.

Nhưng vẫn thiếu mỡ.

Nàng rầu rĩ sờ bụng, trước đây vì giảm cân nên ngày nào cũng ăn xà lách ít dầu ít muối, bây giờ bữa nào cũng không có dầu muối, nàng nhớ những món dầu mỡ đó muốn phát điên.

Con người vẫn phải ăn thịt.

“Tiểu Đào, thuốc của An Tử đã nấu xong lắm, con đưa đi cho thằng bé đi.” Văn Phương Phương chỉ thuốc vừa múc ra. Mặc dù nhị thúc nói bây giờ hai người không thích hợp ở chung, nhưng vẫn phải bồi dưỡng tình cảm, Văn Phương Phương quyết định sắp xếp việc đưa thuốc đưa cơm mỗi ngày cho Dư Đào.

Dư Đào “vâng” một tiếng, bưng chén thuốc đi vào phòng. Đêm trước không nhìn kỹ, sáng nay lại luôn ở bên ngoài, nàng cũng hơi tò mò về phu quân hờ này.

Trong phòng có mùi thuốc nồng nặc.

Chu An ngồi trên giường, tóc đen buộc một nửa sau đầu, mượn ánh mặt trời ngoài cửa sổ đọc sách.

Sắc trời đã muội, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt gầy gò tái nhợt của chàng, gò má như khắc từ ngọc, đường nét hiện lên sắc vàng. Chàng rũ mắt cúi đầu, lông mi tạo ra bóng mờ nhỏ dưới mắt, khiêm tốn bình tĩnh, lại hơi khôn khéo.

Còn là thiếu niên.

Dư Đào không khỏi thở dài, nhịn câu nói trong miệng, muốn nói lại thôi.

Chu An quay đầu nhìn nàng, thấy nàng bưng thuốc vào, điềm đạm nói cảm ơn: “Làm phiền nàng rồi.”

“Nên làm thôi.” Dư Đào đặt thuốc lên bàn, suy nghĩ, vẫn không nhịn được nói ra: “Ngươi không nên đọc sách như vậy, ánh sáng quá mờ, sẽ làm hỏng mắt.”

Từng nghe câu chuyện đυ.c tưởng trộm ánh sáng, biết lúc này người đi học chịu khó, nhưng thật sự hại mắt! Dư Đào không thể nhẫn nhịn.

Chu An ngẩn người, ngay sau đó cất sách, cười nói: “ Được, đa tạ Đào Nương nhắc nhở.”