Chương 7

Cho nên dù sau thu hoạch vụ thu bình thường sẽ là lúc lương thực đầy đủ nhất, Chu gia vẫn ăn canh suông nước lã, không ăn mỡ là tình trạng bình thường, không chết đói là được.

Cơm trưa là bánh nướng nhạt nhẽo và dưa muối, lấp bụng.

Dư Đào uống mấy ngụm nước mới nuốt được bánh xuống, bụng căng lên, vẫn cảm thấy đói. Không có mỡ rất khó cảm thấy no. Lúc này mới là ngày thứ hai, Dư Đào đã bắt đầu nhớ những quà vặt bán bên ngoài vào kiếp trước.

Sau khi ăn xong, người ra đồng sẽ ra đồng, người làm việc sẽ làm việc. Chu Hỉ đeo giỏ trúc, nhìn Dư Đào đang đứng xoa bụng, sợ nàng ở nhà bức bối, dò xét hỏi: “Ta đi vào núi hái rau dại, nếu không thì muội đi cùng ta?”

Đôi mắt của Dư Đào lập tức sáng lên: “Ta đi ta đi!”

Đến rồi đến rồi, tình tiết cần thiết trong truyện làm ruộng, lên núi hái rau dại, nhặt được thỏ, vô tình gặp được dược liệu quý giá hoặc cứu công tử gặp nạn.... từ đây đi lêи đỉиɦ cao của đời người!

“Mẹ, Trân Trân cũng muốn đi.” Trân Trân lộ đầu nhỏ ra ngoài góc tường.

Thế là Dư Đào cõng giỏ trúc rỗng, Trân Trân ngồi trong giỏ trúc của Chu Hỉ, lại đến đầu thôn gọi biểu muội Xuân Nha và biểu đệ Tiểu Hổ Tử, mấy người kết bạn lên núi.

Xuân Nha và Tiểu Hổ Tử là con của Văn Phân Phân- tỷ tỷ ruột của Văn Phương Phương, cũng họ Chu, có quan hệ thân thiết với mấy người Chu Hỉ.

Xuân Nha cùng tuổi với Chu An, cũng mười bảy tuổi, đã nói chuyện cưới xin. Tiểu Hổ Tử mới bảy tám tuổi, đang ở tuổi nghịch ngợm phá phách, chưa trưởng thành, nhặt củi không nghiêm túc, một lúc thì hái hoa, một lúc lại chạy đi bắt dế.

Trân Trân thấy tiểu ca ca tới, ầm ĩ không muốn Chu Hỉ cõng, muốn xuống đất tự đi. Chu Hỉ bèn mặc con bé, dù sao người trong thôn thường tới đây, không có nguy hiểm gì.

Khi Dư Đào còn bé cũng sống ở nông thôn, nàng biết vài cây rau dại, nhưng không nhận ra nhiều loại nấm, còn cần Chu Hỉ kiên nhẫn dạy nàng.



Bởi vì dẫn theo đứa trẻ, họ chỉ hoạt động ở khu rừng gần thôn. Họ đến muộn, về cơ bản rau dại và nấm đều bị người ta hái hết rồi, rổ của Dư Đào còn không đựng đầy.

Nàng hơi ủ rũ cúi đầu, vốn dĩ nghĩ không có ăn thịt, có thể ăn chút nấm cũng được, dù gì cũng là đồ núi.Không nghĩ ít như vậy, còn không đủ nhét kẻ răng.

Có lẽ Chu Hỉ cũng cảm thấy gần đây không có thu hoạch gì, bèn nói: “Xuân Nha, nếu không thì muội đưa Tiểu Hổ Tử và Tiểu Đào lên núi xem chút đi, ta và Trân Trân nhặt củi đốt ở đây.”

Xuân Nha đáp lại, dẫn Dư Đào và Tiểu Hổ Tử đi lên núi, chỗ rừng sâu quả nhiên có nhiều nấm và cỏ dại hơn, không chỉ như vậy, Dư Đào còn mừng rỡ phát hiện trên núi có không ít cây ăn trái mọc dại.

Người trong thôn ăn đồ trong núi, sản vật ở khu rừng núi này khá phong phú, Dư Đào dọc theo đường đi nhận ra có táo cây, núi tra cây vân vân, chỗ thấp đích trái cây rất nhiều đều bị người hái được.

Tiểu Hổ Tử leo lên cây như con khỉ, lại lắc ít trái cây rơi xuống, các nàng khom người nhặt, dùng áo lau đi là ăn được.

Dư Đào cắn quả táo, không bến bờ mà nghĩ, cũng đã hoang mang rất lâu, sao cơ duyên của vai chính xuyên việt còn chưa tới.

Không trông mong nhân sâm lâu năm gì đó, nàng không có kỹ năng phân biết dược liệu, đặt ở trước mặt nàng chắc cũng không nhận ra được; con thỏ đần độn đυ.ng vào cây ngược lại có thể có mấy con, nàng thật sự thèm ăn thịt.

Nhưng rõ ràng nàng không may mắn như vậy, chứ đừng nhắc tới ngón tay vàng. Cả đường không thấy bảo bối mới lạ gì, hoa dại, quả dại lại nhặt được không ít.

Trong núi này nhiều hoa dại, bây giờ là mùa thu, trên núi nhiều cúc dại, cây hoa bướm, cỏ roi ngựa. Dư Đào khéo tay, nhanh chóng bện hoa hái được thành vòng hoa.

“Oa, Tiểu Đào, ngươi biết bện hoa à? Đẹp quá!” Xuân Nha lại gần, mới lạ quan sát.



Vòng hoa của Dư Đào phối màu vô cùng đẹp, đẹp hơn vòng hoa trước đây nàng ấy từng thấy

“Bện chơi thôi, tặng cho ngươi.” Dư Đào đưa vòng hoa cho Xuân Nha, nàng chỉ thích nhìn tiểu cô nương xinh đẹp.

Không có tiểu cô nương không thích đẹp, Xuân Nha vui vẻ đội vòng hoa lên đầu, quay đầu hỏi Tiểu Hổ Tử: “Thế nào? Tỷ tỷ đẹp không?”

“Đỏm dáng!” Tiểu Hổ Tử làm mặt quỷ với nàng ấy.

“Tiểu tử thối nhà ngươi, xem ta có đánh ngươi không!” Xuân Nha đứng dậy đuổi theo Tiểu Hổ Tử, hai người chơi đùa ngươi chạy ta đuổi.

Dư Đào cười híp mắt nhìn hai tỷ đệ ầm ĩ, tay không ngừng lại, bện tiếp hai vòng hoa khác cho Chu Hỉ và Trân Trân.

“Ai da, có ong.” Xuân Nha kêu lên một tiếng.

“Nó lượn loanh quanh trên đầu tỷ, tỷ mau bỏ vòng hoa xuống.”

Xuân Nha ấm ức cởi vòng hoa trên đầu xuống, bỏ vào sọt, lúc này con ong đó mới bay đi.

Tiểu Hổ Tử cười trên sự đau khổ của người khác: “Ha ha, cho tỷ đỏm dáng, cẩn thận ong chích tỷ.”

Xuân Nha “hừ” một tiếng: “Ta về lại đeo, Đào Nhi, chúng ta đi về đi.”

Nàng ấy quay đầu, lại thấy Dư Đào không ngồi ở chỗ cũ, mà đứng nhìn xung quanh.