Chương 36

Cho nên trong tiểu học đường của Chu An chỉ có đứa bé ba bốn tuổi, hôm nay tới học, ngày mai lại ra ngoài chơi.

Mặc dù như vậy, Chu An vẫn rất quý trọng công việc này. Vừa khỏe lại thì quay về về tiểu học đường, có đứa bé tới học, chàng sẽ nghiêm túc dạy; lúc không có người đến, chàng sẽ ngồi trong sân học.

Dư Đào không quấy rầy bọn nhỏ đọc sách, đứng trong sân yên lặng nhìn.

Chu An cầm một quyển sách, mặc áo xanh cũ kỹ được giặt sạch sẽ, ngồi ngay ngắn ở trước bục, nghe bọn nhỏ đọc thuộc lòng.

Mặc dù chàng gầy gò, dáng vẻ lại rất tốt. Cho dù đứng hay ngồi, đều cao lớn đoan trang, cả người có phong độ của người trí thức.

Dư Đào âm thầm so sánh trong lòng, cho dù là Chu An ở nhà buộc nửa tóc, hay Chu An cẩn thận búi tóc thì đều rất đẹp! Lần sau còn muốn nhìn dáng vẻ chàng thả tóc.

Chu An liếc ra ngoài cửa sổ, lúc thấy Dư Đào, ánh mắt trở nên dịu dàng, quay đầu nói bọn nhỏ có thể nghỉ ngơi.

Thời gian trước Dư Đào bận bộn cả ngày không thấy bóng dáng, hai ngày nay mới nhàn rỗi, nhận việc mỗi ngày đưa cơm đến học đường.



Đang vào giơ cơm trưa, bình thường bọn nhỏ cũng sẽ về nhà ăn cơm, chiều quay lại. Có lúc bọn nhỏ không về nhà, mang theo lương khô tới, Chu An sẽ đốt bếp lò nhỏ hâm nóng cho chúng rồi ăn.

Ba đứa bé đến học hôm nay là Trân Trân, Cẩu Đản bên nhà và một đứa bé mà Dư Đào không quen. Dư Đào mang cơm trưa của Chu An, Trân Trân và Cẩu Đản đến, mấy người vây quanh bếp lò ăn cơm.

Gần đây cơm nước của Chu gia tốt hơn nhiều, không chỉ chịu ăn cơm trắng, còn bữa nào cũng có thịt. Cơm trưa hôm nay chính là cải trắng xào thịt ba chỉ, còn có canh trứng gà mềm, cho thêm hành lá cắt nhỏ, tỏa ra mùi thơm.

Cơm trưa của Cẩu Đản là nhà họ tự chuẩn bị, chính là bánh nướng bình thường, bảo Dư Đào đưa đến giúp.

Thật ra thì mẹ Cẩu Đản cũng có suy nghĩ riêng, mấy đứa bé ăn cơm chung, chẳng lẽ Chu gia lại không cho Cẩu Đản ăn thức ăn của mình sao? Cho nên nàng ta có ý chỉ mang bánh cho Cẩu Đản, còn không cho nhiều dưa muối.

Dư Đào biết suy nghĩ của nàng ta, nhưng cũng không đến nỗi bới móc nàng ta vì mấy miếng thức ăn. Nàng sợ Trân Trân ngốc trực tiếp chia thức ăn cho Cẩu Đản, thế là chia mấy miếng vào bát của Cẩu Đản trước.

Thấy bên cạnh còn có một đứa trẻ giương mắt nhìn, nàng hỏi: “Ngươi tên gì? Buổi trưa ăn cơm ở đâu?”

Thằng bé xấp xỉ Cẩu Đản, cũng khoảng bốn tuổi, gương mặt đỏ bừng, non nớt nói: “Ta tên là Phúc Quý, tỷ tỷ ta đưa cơm tới.”