Chương 35

Nơi dư luân trong thôn cũng chỉ có mấy nơi như quảng trường, chỗ nghỉ ngơi bên ruộng, đầu bến sông.

Văn Phương Phương dẫn Chu Hỉ, thêm mắm thêm muối vào chuyện Dư Đào bán mật ong, Dư Đào trong câu chuyện nóng lòng cứu chồng, không sợ nguy hiểm, mạo hiểm mạng sống đi hái tổ ong, có được hai hũ mật ong quý giá, bán được hai lượng bạc.

Đúng vậy, hai lượng bạc. Đương nhiên họ không ngu đến mức nói chuyện mình kiếm được bao nhiêu với mọi người, nhưng cho dù là hai lượng bạc, cũng đủ khiến người trong thôn chắt lưỡi rồi.

Hướng gió dư luận trong thôn lập tức trở thành về nhà dạy dỗ con cái: “Sao người khác lên núi có thể kiếm được hai lượng bạc, các ngươi chỉ biết hái rau hái nấm chứ? Đừng nhìn chằm chằm trên đất, phải ngẩng đầu nhìn nữa.”

Dư Đào lại không hề biết gì cả, chỉ hơi buồn bực gần đây người trong núi đột nhiên nhiều hơn.

Phần lớn người cho dù mạnh mẽ đi hái tổ ong, nhưng thật sự gặp được tổ ong rậm rạp chằng chịt đậu đầy ong thì vẫn lui bước. Cũng có ít người không sợ chết, thậm chí dám chọc tổ ong, cuối cùng bị đốt đầy đầu, may là không xảy ra án mạng.

Sau khi trải qua chuyện này, người trong thôn cũng dần dần biết, có vài đồng tiền nên để người khác kiếm.

Ngày tháng cứ bận rộn như vậy, trong thùng của Dư Đào đã có ong, nàng cẩn thận sắp xếp thùng ong ở nơi khô ráo, hướng mặt trời. Tám thùng ong, một nhóm hai-hai đặt trong rừng, nghiêm khắc mà nói là nuôi bán tự do, nàng chỉ cần thường xuyên đến kiểm tra, đề phòng có ký sinh hoặc bị chuột ăn trộm, sau đó sẽ thu thập trước khi vào đông.





"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang ...."

Còn chưa đi vào sân thì đã nghe thấy tiếng đọc sách, Dư Đào đẩy cửa sân, hình như mặt đất vừa được quét dọn, lá rụng vàng óng chất dưới gốc cây. Tường nhà hơi loang lổ, qua khung cửa sổ mục nát, có thể thấy ba đứa bé ngồi trên ghế thấp, quay cuồng đọc sách.

Đây là tiểu học đường mới mở trong thôn gần hai năm, vốn dĩ là sân nhỏ đặt đồ linh tinh bên cạnh từ đường trong thôn.

Nói là mở để dạy vỡ lòng cho đứa bé trong thôn, thật ra người trong thôn đều biết, đây là để chăm sóc người có học gầy yếu của nhà Chu Đại Sơn.

Chàng không thể thi cử, cũng không thể ra đồng làm việc, thôn trưởng nói mở tiểu học đường trong thôn, con nhà ai sẵn lòng đi học thì đưa tới, không lấy tiền học, để thôn phát chút lương thực trợ cấp cho tiên sinh.

Cho dù là như vậy, người bằng lòng đưa con tới đi học cũng không nhiều. Đều là nhà nông bình thường, trẻ con nông thôn đi học làm gì, đứa trẻ năm, sáu tuổi đã có thể làm việc nhà rồi.