Chương 37

"Tỷ tỷ ngươi là ai?"

Còn chưa dứt lời, thì nghe thấy một tiếng gọi giòn tan: "Phúc Quý ~ "

“Tỷ tỷ tới muộn, để đệ đợi lâu rồi nhỉ…” Thiếu nữ mỉm cười, xách giỏ vào cửa, một khuôn mặt tươi cười khi nhìn thấy Dư Đào thì lập tức xụ xuống: "Tại sao lại là ngươi? Hỉ Nhi tỷ đâu?"

"Hoa Ny à." Dư Đào mỉm cười: "Ngươi tới muộn quá, đệ đệ ngươi đói lâu lắm rồi."

Phúc Quý nhảy xuống ghế nhỏ chạy tới ôm lấy chân Hoa Ny, ngửa đầu hỏi: "Tỷ tỷ, hôm nay ăn gì thế? Hôm nay Trân Trân ăn thịt."

"Chúng ta cũng ăn thịt." Hoa Ny giống như tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, ngẫu nhiên ở bên cạnh Chu An. Nàng ta cầm bánh bao nóng hổi trong giỏ ra, chia làm hai, đổ thêm tương thịt đưa cho Phúc Quý.

Phúc Quý hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lại vui vẻ. Bánh bao cũng ngon, thơm phức.

Hoa Ny lại lấy ra một túi giấy dầu, đưa cho Chu An: "An... Phu tử, đây là bánh táo chua nhà ta tự làm, rất ngon, ngươi nếm thử chứ?"

Thật ra Chu An thấy hơi phiền, ăn không nói ngủ không nói, mỗi lần Hoa Ny tới đều nói chuyện vào lúc chàng đang ăn cơm.

Nhưng chàng vẫn giữ lễ phép, mỉm cười từ chối: "Đa tạ, nhưng ta không ăn được đồ chua."

"Hoa Ny tỷ tỷ, Trân Trân thích ăn bánh táo chua." Trân Trân ngẩng đầu, bên cái miệng bóng nhẫy còn dính mấy hột cơm.

Hoa Ny bĩu môi, đưa túi giấy dầu cho Trân Trân: “Các ngươi chia nhau đi.”

Dư Đào đang hứng thú nhìn hai người tương tác, lần trước Hoa Ny cố ý bới móc thì nàng đã nhìn ra, chắc hẳn Hoa Ny có ý với Chu An. Lúc giơ tay nhấc chân, ẩn chứa rất nhiều tình cảm của thiếu nữ, ví dụ…



Hoa Ny nhấc bình nước trên lò, rót cốc nước nóng cho Phúc Quý, lại tiện tay đổ thêm trà vào cốc của Chu An.

Việc “tiện tay” này rất kỳ diệu.

Lần này Chu An không từ chối, khẽ gật đầu cảm ơn.

Gần đây Dư Đào rất rảnh, vừa rảnh là nàng không nhịn được muốn làm chuyện xấu.

Nàng vê cổ họng, nặn ra một giọng điệu ngọt ngào không tự nhiên: “Ai da, hóa ra An Lang không thích ăn đồ chua à~ "

Chu An suýt sặc nước, trên gương mặt trắng nõn hiện lên màu đỏ ửng đáng ngờ, ánh mắt phức tạp nhìn Dư Đào.

Hoa Ny cũng vô cùng kinh ngạc: Nàng ta không sao chứ?

Dư Đào lấy ra một túi mứt, giả vờ tiếc nuối: "Lúc đầu ta không biết An Lang không ăn đồ chua, sợ là uổng công làm số mứt này rồi..."

Chu An:...

Nàng nói xằng, là Chu Hỉ làm mứt khô, vốn dĩ là quà vặt làm cho Trân Trân ăn.

Trân Trân lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc: "Cữu mẫu, Trân Trân cũng thích ăn mứt mận."

Chu An:...