Chương 15

Rạng sáng hôm sau Trân Trân đã tỉnh, điên cuồng chạy đi xem mật ong.

“Oa, nhiều quá!”

Chậu dùng để hứng mật ong đã đầy hơn nửa.

Dư Đào cầm hai hũ sành, dùng muỗng múc mật ong đổ đầy hũ, một muỗng cuối cùng đưa cho Trân Trân.

Trân Trân ăn mật, vui vẻ đến mức lắc lư đầu nhỏ, còn nói: “Hôm nay Trân Trân sẽ không ra ngoài chơi, Trân Trân phải trông nom mật ong, nếu không sẽ bị kiến ăn trộm.”

Rất tốt, hôm nay Dư Đào không cần tốn sức trông trẻ rồi.

Nàng chậm rãi rửa mặt, tỉ mỉ bôi thuốc lên cằm.

Lúc ra ngoài Chu Hỉ đã làm xong cơm sáng, lại là bánh nướng, mặc dù khô cứng, nhưng lấp no, gánh đói.

Ba ngày liên tiếp ăn bánh nướng, Dư Đào rất đau khổ, suy nghĩ mật ong lập tức có thể đổi thành thịt và lương thực loại tốt, nàng quyết định không làm khó bản thân, dứt khoát không ăn nữa.

Người Chu gia đều ra ngoài làm việc, Trân Trân dùng tay đỡ mặt, vểnh mông nhỏ nhìn mật ong. Chu Hỉ cầm một chậu quần áo dơ lớn chuẩn bị ra ngoài giặt.

“Tiểu Đào, muội trông bếp đi, đó là cháo của An Tử, ta đi giặt đồ.”



Bây giờ Chu gia cũng chỉ có bệnh nhân Chu An có thể được ăn cháo trắng và mì.

Dư Đào “dạ” một tiếng: “Nếu không thì ta đi giặt quần áo, tỷ ở nhà.”

Chu Hỉ mỉm cười liếc nàng: “Thôi đi, mặt sưng thế này đi ra ngoài không sợ người ta cười nhạo muội à. Muội cứ yên tâm ở nhà, lát nữa cháo chín thì đi đưa cho An Tử.”

Dư Đào hết cách, chỉ có thể cam chịu số phận xách ghế nhỏ ngồi trước bếp.

Hôm qua Chu Hỉ dạy dùng bếp thế nào, cũng không dạy dùng bếp lò!

Dư Đào bưng mặt ngẩn người, nghĩ chắc cũng không khác nhau.

Bởi vì Dư Đào không làm, lửa đốt trong bếp lò càng ngày càng yếu. Dư Đào lấy lại tinh thần, vội vàng nhét chút củi đốt vào.

Thêm củi rồi mà lửa vẫn càng ngày càng nhỏ, thấy lửa sắp tắt, nàng nhớ ra cầm cây quạt. Không biết tại sao vậy, bếp lò bắt đầu bốc khói, càng quạt khói càng lớn.

Hôm qua dùng khói xông ong mật, hôm nay đã gặp báo ứng.

Chu An ngửi thấy mùi đi ra, chỉ thấy Dư Đào chạy trốn khỏi phòng bếp nghi ngút khói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bị xông đen.

Dư Đào chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Hi, sao ngươi lại ra đây, đi nhà xí sao?”