Chương 13

Lúc này đã là xế trưa, Văn Phương Phương làm xong cơm trưa, đang chuẩn bị đến ruộng đưa cho Chu lão gia tử và Chu Tùng, thì nhìn thấy Dư Đào cõng giỏ trúc về, đội nón lá, cúi gằm đầu, nhìn có vẻ không ổn lắm.

“Tiểu Đào, sao con về sớm như vậy? Ăn lương khô chưa? Trong nồi còn có bánh nướng đó.”

“On không ăn âu.... .” Dư Đào lóng ngóng nói, thật sự là cằm sưng, đầu lưỡi hơi tê dại.

Văn Phương Phương đột nhiên sinh nghi, giữ lại Dư Đào định đi vào phòng, giơ tay lên cởi nón của nàng.

Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay của Dư Đào, bị khói xông đen như quạ, cằm sưng lên một cục lớn, sưng đỏ đáng sợ, phía trên còn bôi chất lỏng lạ màu xanh.

“Làm sao vậy?” Văn Phương Phương kinh ngạc nói.

“Con bị ong đốt....” Dư Đào hơi chột dạ.

“Ong đốt?!” Đầu óc của Văn Phương Phương kêu ong ong: “Đang yên lành sao lại bị ong đốt?”

Ngoài miệng thì oán giận, trong lòng bà vẫn hơi lo lắng: “Đi, chúng ta đến nhà nhị thúc, để thúc ấy khám cho con.”

Dư Đào vội vàng ngăn cản bà: “Không ao đâu, mẹ, on bôi thuốc ồi, mấy ngày là khỏi thôi.”

Nàng chắc chắn cơ thể này của mình không dị ứng với nọc ong, cũng từng xử lý ổn thỏa. Nàng chỉ muốn nhanh chóng xử lý tổ ong, đâu còn đợi được đi khám bệnh.

“Thật sự không sao? Trên người con không có chỗ nào không khỏe?” Văn Phương Phương nửa tin nửa ngờ, thấy Dư Đào rất có tinh thần, lúc này mới yên tâm: “Sao đang êm đẹp lại bị ong đốt?”



“On hái mấy tổ ong...”

Văn Phương Phương: “!?”

Đứa bé to gan này!

Máu nóng xông lên đầu, bà giơ tay chỉ đầu nàng: “Con là hổ à!? Con còn dám hái tổ ong? Làm sao không đốt chết con!”

Mắng xong thì bản thân cũng sửng sốt, mới nhớ đây là con dâu mới vào cửa của mình, không phải con gái ruột. Nhưng sau khi Chu Hỉ xuất giá thì chín chắn hơn, cũng đã nhiều năm bà không tức giận mắng con cái như vậy.

Dư Đào che đầu, hơi uất ức: “On sai rồi, lần tới không dám chọc nữa.” Trong lòng nghĩ là, lần tới chắc chắn sẽ không bị đốt nữa.

Văn Phương Phương cũng hơi hối hận vì nhất thời kích động mắng nàng, nhưng cũng may đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần, hình như không có để ở trong lòng, nàng đổi một đề tài: “Ngươi hái tổ ong tử trở về để làm gì?”

“Lấy mật.”

“Có thể ăn không?” Giọng trẻ con non nớt của Trân Trân đột nhiên vang lên.

Dư Đào và Văn Phương Phương mới phát hiện, động tĩnh vừa nãy của hai người đã kéo Chu Hỉ, Chu An và Trân Trân đi ra vây xem.

Trân Trân hoang mang, nhưng mà Chu Hỉ và Chu An đều rất kinh ngạc. Mấy ngày nay họ sống chung, mơ hồ nhận ra có thể Dư Đào không ngoan như họ nghĩ. Nhưng hoàn toàn không ngờ, đây lại là nhóc con to gan dám hái tổ ong!

Trong lòng Chu An có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy không dám tin.



Ngược lại là Chu Hỉ tò mò hỏi: “Muội biết lấy mật?”

Lấy mật không có gì khó, có lúc thôn dân vô tình hái được tổ ong cũng sẽ tự lấy mật, đơn giản chính là nghiền nát nặn mật, hoặc là trực tiếp bỏ vào nước nấu.

Thế nhưng chất lượng mật ong đều không được tốt lắm, Dư Đào còn muốn bán mật ong, đương nhiên phải lọc thêm mấy lần.

Dư Đào buông giỏ xuống, bảo Chu Hỉ giúp nàng tìm một cái cái , chậu và vải thưa, chuẩn bị bắt đầu lấy mật.

Mặc dù Văn Phương Phương cũng rất tò mò, nhưng vẫn nhớ chuyện đưa cơm cho Chu lão gia tử và Chu Tùng, chỉ có thể đi trước một bước.

Những người còn lại thì vây bên cạnh, nhìn nàng lấy mật.

Dư Đào rửa sạch sẽ tay và mặt, xắn tay áo bắt đầu làm việc.

Nàng dùng đũa lấy ong chết và ấu trùng ra trước, lại dùng dao cạo tổ ong có mật xuống, bỏ vào trong chậu, ba tổ ong đựng đầy một chậu.

Dư Đào dùng cái muỗng giã nát sáp ong trong chậu, lại đặt cái mẹt lên vải thưa sạch sẽ, úp ngược chậu lên trên cái mẹt lại dùng vải thưa buộc cái mẹt và chậu với nhau, dùng gậy treo lên, phía dưới lại đặt một cái chậu hứng mật.

Cái mẹt và vải thưa, đây chính là hai tầng lưới lọc.

“Được rồi, chờ là tốt, chắc phải lọc hai ba ngày.” Dư Đào vỗ tay đứng dậy.

Nghỉ ngơi một lúc, đầu lưỡi bớt tê dại, cuối cùng nàng cũng có thể nói chuyện.