Chương 5

Lời vừa dứt, hắn chưa kịp phản ứng lại thì ta đã chạy mất.

Vậy mà không ngờ hôn sự của ta với Bùi Kiến Trì có nguy cơ không thành khi trưởng bối hai nhà bàn bạc.

"Ôi, lão Bùi, chúng ta đánh nhau cả đời, lại không nghĩ ta sẽ có thêm hai cái búp bê......"

"Đây là cầu phúc con cháu đầy nhà......"

"Đợi đến Bùi Kiến Trì bước vào nhà của chúng ta ......"

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Chúc gia của các ngươi quả là cực kỳ ngoan cố, danh tiếng của con trai ta ở kinh thành còn cần phải nói sao? Con trai ta trăng sáng gió thoảng, khôi ngô tuấn tú, kiến thức thâm sâu, giữ mình trong sạch, dựa vào cái gì phải đến ở rể nhà các ngươi?”

"Quân An nhà chúng ta cũng rất hoạt bát dễ thương! Bùi Kiến Trì của ngươi không xứng với Quân An nhà ta!”

“Sao, sinh lễ cũng đã cho người đưa đến cửa rồi, ngươi như vậy là không muốn nhận phần lễ vậy này phải không?”

Hai trưởng bối cãi nhau từ cửa viện Bùi gia đến hậu viện của Chúc gia. Họ tức giận đến mức hất râu và nhìn nhau chằm chằm, phụ thân ta buông lời cay nghiệt tuyên bố hôn sự sẽ kết thúc, Thừa tướng bình thường luôn lịch sự trầm ổn, nay cũng đỏ mặt tía tai tức giận mà bỏ đi.

"Từ hôm nay trở đi, con không được gặp tiểu tử Bùi gia kia nữa! Ta đã vì con mà hủy bỏ mối hôn sự này!"

Phụ thân ta tức giận: “Dù sao ta cũng thấy con không thích tiểu tử Bùi Kiến Trì đó lắm, hủy hôn cũng không sao.”

Ta không biết tại sao nhưng ta không vui lắm. Ta không phản bác nhưng đêm đó nằm trên giường mà trằn trọc mãi không ngủ được.

Trời nóng quá, ta đứng dậy, tùy tiện khoác một tấm áo mỏng rồi bước ra sân. Trăng thanh gió mát, trong sân thoang thoảng hương hoa. Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng động, có ai đó trên tường!

Ta cau mày nhưng khi nhìn qua bức tường, ta sửng sốt - là Bùi Kiến Trì, người nổi tiếng là người dịu dàng và lễ độ, giờ phút này đang trèo tường nhà ta!

Cúi đầu, hắn hơi mím môi cau mày, bộ dáng như đang đi ăn trộm mà bị bắt quả tang.

Hắn không để ý đến ta, ta lặng lẽ nhìn hắn cố gắng vượt qua bức tường và suýt nữa bị bong gân khi tiếp đất.

Tất cả những muộn phiền trong lòng ta đều bị cuốn trôi một cách khó hiểu. Thấy hắn đã ổn định lại bộ dáng, ta nhẹ giọng nói: "Bùi công tử thật đúng là gió thoảng trăng sáng, giữ mình trong sạch ha.”

Bùi Kiến Trì hơi sững người, hắn quay lại nhìn ta và mím môi.

Chuyện phụ thân ta và Bùi Thừa tướng cãi nhau ngày hôm đó truyền khắp kinh thành. Bùi Kiến Trì cái gì cũng tốt, nhưng Chúc Quân An thì ngược lại, chỗ nào cũng tệ.