Chương 4

Bùi Kiến Trì đột nhiên nheo mắt lại: “Mặc quần áo của người hầu, lặng lẽ gặp riêng Chúc tiểu thư, không để người khác nhìn thấy, như vậy sẽ không gây phiền phức cho Chúc tiểu thư nữa, có đúng không?”

Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhưng sao ta có thể nghe thấy một chút bất bình.

“Chúc tiểu thư chiếm tiện nghi của ta, lại không chịu cho ta danh phận.” hắn cười tự giễu

“Nàng cho rằng ta là người trong lầu xanh sao?”

Sao mà nghe cái giọng điệu này làm cho ta nghĩ rằng bản thân chính là một kẻ đê tiện lừa dối người khác, một tên tiểu tử phong lưu, quất ngựa truy phong vậy. Thiệt là cảm thấy hơi có lỗi nha!

Ta vội giải thích: “Ta là đang sợ sẽ giải quyết không thỏa đáng, khiến cho ngươi cảm thấy ủy khuất mà thôi!”

Nghiến răng, ta tiếp tục: "Trừ khi ngươi cảm thấy ở cùng ta là ủy khuất thì..... nghiêm túc mà nói, ta không ghét ngươi! Nếu ngươi nguyện ý kết duyên cùng ta thì chúng ta thành thân đi!”

Lúc này Bùi Kiến Trì mới ngẩng đầu nhìn ta, trong giọng nói của hắn có chút trịnh trọng: “Nếu lời của Chúc tiểu thư là thật lòng, vậy thì ta cũng sẽ thật dạ đáp lễ.”

Chuyện thành thân của ta với Bùi Kiến Trì coi như là đã định. Cùng ngày, Bùi gia mang sính lễ đến cửa nhà ta.

Thừa tướng và Bùi Kiến Trì cùng nhau đến, ta nấp sau tấm bình phong và lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn rất ít mặc màu lam nhạt này, thỉnh thoảng mặc vào, nhìn lại càng thanh tao cao quý, đặc biệt nổi bật.

Chúc Khanh An không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng ta: "Đồ không biết xấu hổ!”

Ta giật mình, quay sang huynh ấy trầm giọng nói: "Đệ mới là người không biết xấu hổ."

Chúc Khanh An hừ nhẹ một tiếng: "Tỷ ở chỗ này nhìn lén, mà còn dám nói sao?”

Ta làm bộ muốn đánh huynh ấy: "Không được sao? Bùi Kiến Trì là phu quân tương lai của tỷ, tỷ muốn nhìn thì nhìn! Không chỉ nhìn thôi mà tỷ còn…”

Khuôn mặt của Chúc Khanh An đột nhiên đỏ lên, ta nhận ra có gì đó không ổn và quay lại nhìn——

Bùi Kiến Trì đứng cách ta ba bước, lông mày và mắt nhướng lên.

Ta chết lặng.

Bùi Kiến Trì cười khẽ: "Chúc tiểu thư nói gì cũng đúng."

Trời ơi, ta cần người nói giúp sao? Xấu hổ quá đi mất!

Ta giả vờ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng: "...Ta, ta đi trước."

Đi được vài bước, ta chợt nhớ ra điều gì đó, không khỏi quay đầu nhìn về phía Bùi Kiến Trì.

Hắn cau mày nhìn ta dịu dàng.

Ta vội vàng ngoảnh mặt đi, ấp úng nói: “Bùi Kiến Trì, y phục hôm nay đẹp lắm!”