Chương 3

Cũng may người hầu trong phủ Bùi gia tuy nhiều nhưng được quản lý gia đình rất tốt, đám người hầu đều không dám tiết lộ tin tức ra ngoài.

“Tỷ tỷ của ta ơi, tỷ có biết bây giờ dân chúng nói gì về tỷ không?!” Chúc Khanh An ngậm một ngọn cỏ trong miệng cười lạnh, “Nữ nhân lưu manh, bán thân, ép gả...... Chúc Quân An, tỷ tự nhìn xem tỷ có giống một nữ nhi không?”

Vừa nói, đệ của ta vừa nhổ cỏ trong miệng ra, trợn tròn mắt: “Có hứa hẹn với Bùi Kiến Trì thì cũng thôi đi, chỉ là cầu hôn thì tỷ có thể đừng nói giữa ban ngày ban mặt sáng sủa hào nhoáng như vậy không? Tỷ tỷ ơi, tỷ có biết giữ giá là gì không vậy?”

Ta có chút áy náy, sờ sờ mũi nhưng vẫn cứng miệng nói "Giữ lại có ích gì? Đệ nghĩ thử xem lỡ hắn sau này không tìm được thê tử thì sẽ thế nào!"

“Tiểu tổ tông, bái phục!”

“Chúc Khanh An!” Chúc Khanh Sơn bước lên, vuốt vuốt râu, “Nói tỷ tỷ như vậy mà nghe được à?”

Nói xong phụ thân lại quay sang ta: “Niếp Niếp, chuyện này ta cũng nghe hết rồi, phụ thân hỏi con, con có thật sự thích cái tên Bùi Kiến Trì kia không?”

Chúc Khanh An nghẹn ngào nói: "Thích thì có ích gì? Nếu Bùi Kiến Trì không thích tỷ ấy thì sao?"

Phụ thân liếc Chúc Khanh An một cái.

“Không thích sao? Ai dám coi thường nữ nhi của Chúc Khanh Sơn ta? Hơn nữa nữ nhi của ta xinh đẹp lại giỏi võ, còn Bùi Kiến Trì chẳng qua chỉ một đứa trẻ ốm yếu thôi sao!”

Phụ thân lại quay sang ta, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Con yên tâm đi, nếu con thực sự thích tiểu tử ấy, cho dù có phải trói lại, phụ thân cũng sẽ đem hắn về cho con!”

Ta im lặng vài giây, cảm thấy cần phải nói cho họ biết sự thật: “Cũng không có gì, chỉ là… con, con đã thật sự hủy hoại sự trong trắng của Bùi Kiến Trì.”

Chúc Khanh An: "?"

Chúc Khanh Sơn: "!"

Ta nhắm mắt không dám nói tiếp.

Chúc Khanh An sắc mặt đỏ bừng, không thể tin nói: "Chúc Quân An! Tỷ vừa nói cái gì? !"

Chúc Khanh Sơn lần này cũng trầm mặc một hồi, một hồi lâu sau mới vươn tay kéo kéo ống tay áo của Chúc Khanh An, xuất thần nói:

"Thật là nuôi nữ nhi cũng giống như trồng cái bắp cải vậy"

Ta: "?"

Phụ thân, người vừa nói con là bắp cải sao?

"Bùi Kiến Trì, sao ngươi lại đến đây?"

Nhìn nam tử trước mặt, ta xoa xoa trán, trong lòng có chút oán hận.

"Ngươi phô trương như vậy, ban ngày ban mặt lỡ có người nhìn thấy thì làm sao?”

Bùi Kiến Trì nhướng mày: "Phô trương?"

Ta nhìn hắn lần nữa.

Những lời này quả nhiên là oan uổng, Bùi Kiến Trì hôm nay mặc một trường bào màu trắng, vạt áo có thêu hạc trắng, thiết kế tao nhã, không hề phô trương một chút nào.

Bùi Kiến Trì có bờ vai rộng và đôi chân dài, khuôn mặt tuấn tú và phong thái lạnh lùng, thực sự rất bắt mắt và thu hút.

Ta nghẹn ngào: “…hay là ngươi đổi sang mặc đồ gia nhân đi”.