Chương 2

Ngay cả khi hắn có thể giữ được mạng sống của mình, Bùi Kiến Trì cũng sẽ chẳng còn mặt mũi nào, xấu hổ tới mức treo cổ tự tử chết đi thì sao?

Tốt.

Trái tim ta loạn nhịp kêu gào, ta nhớ đến vẻ mặt cô đơn của Bùi Kiến Trì, cuối cùng ta nghiến răng: "Xuân Chi! Đi đến nhà kho."

Chọn lễ vật, loại đắt tiền nhất... Thôi quên đi, em đi kêu người chuẩn bị vài cái hộp đi, còn lại ta tự đi lấy. "

Trầm hương thượng hạng, lấy!

Vòng tay ngọc nạm vàng, lấy!

Bông tai hạt ngọc lục bảo màu đỏ, lấy luôn!

Sau khi đóng gói một tá hộp như thế này, ta cùng người của mình chạy đến phủ thừa tướng, một đống hộp to hộp nhỏ được buộc bằng lụa đỏ để ở cổng.

Người dân qua lại trên đường thấy vậy tò mò dừng lại, xì xào bàn tán.

Ta nói với tên hầu ở cửa "Ngươi mau đi bẩm với chủ của ngươi, là ta đã đến rồi......"

Dừng một chút, ta cắn răng nói: "Ta đến để cầu hôn!"

Ngay khi lời ta vừa dứt, cánh cửa đã được mở ra.

Bùi Kiến Trì đứng ở một bên, cao gầy, đôi môi tái nhợt, áo bào màu lam nhạt khiến hắn ta trông thật lạnh lùng. Hơn nữa, lại còn giống mỹ nhân đang bị bệnh, thật khiến người ta thấy xót thương nha!

Mà Bùi Thừa tướng sắc mặt âm trầm, trong tay cầm roi, đứng cùng Bùi Kiến Trì giống như lão sói già mà đứng cùng cô bé lọ lem vậy.

Máu trong người ta dâng trào, ta lao ra chắn trước mặt Bùi Kiến Trì: "Là ta, là ta đã bôi nhọ Bùi Kiến Trì! Là ta đã hủy hoại sự trong trắng của chàng! Ta nhất định sẽ lấy chàng ấy! Muốn đánh ta thì đánh ta đi!"

Ta cảm thấy rất tự hào đến nỗi còn quay đầu lại và vỗ vào ngực Bùi Kiến Trì, cho hắn một cái nhìn "yên tâm".

"Ta không phải cố ý nhưng ta nhất định phải chịu trách nhiệm! Của hồi môn ta cũng đã mang đến cửa rồi, nếu không đủ, ta sẽ lại mang thêm.”

Dừng một chút, ta cố gắng sắp xếp lời nói cho gãy gọn.

Nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù sao ta cũng nguyện ý gả cho Bùi Kiến Trì!"

Lúc này, vạn vật im lặng một hồi lâu, ngay cả kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Vẻ mặt Thừa tướng kinh ngạc, thị nữ bên cạnh đang hóng chuyện cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, Thừa tướng nói: "Ngươi... nói cái gì?"

Lúc đó ta mới nhận ra một điều muộn màng, lời nói của Bùi Kiến Trì đã xác nhận suy đoán của ta.

Hắn nói nhỏ sau lưng ta kèm với một nụ cười yếu ớt trong giọng nói: "...Có khả năng họ không biết?"

Sau khi ta làm ầm lên như vậy, thì sự trong trắng của Bùi Kiến Trì đã thật sự bị ta hủy hoại. Bùi gia trên dưới ai cũng đều biết chuyện này.