Có lẽ bé con Lá Nhỏ chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho hắn, để hắn có thể nếm trải hương vị gia đình mà bản thân đã khao khát cả đời vào những giây phút cuối cùng.
Dù lớn lên trong cô nhi viện, nhưng Vị Vạn Kim cũng từng suýt có một gia đình.
Lúc đó hắn đang mười một, mười hai tuổi, trong số những đứa trẻ ở cô nhi viện thì hắn đã là một trong những đứa lớn tuổi nhất, những cặp cha mẹ đến nhận con nuôi thường có xu hướng chọn những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn.
Vị Vạn Kim đã trải qua biết bao lần hy vọng rồi lại thất vọng, nhìn những cặp vợ chồng đưa những đứa trẻ khác bên cạnh mình rời đi.
Đến khi hắn thấy tuyệt vọng, gần như chán nản nghĩ rằng, một đứa trẻ không xinh đẹp, không hoạt bát và tuổi đã lớn như mình có lẽ mãi mãi cũng không bao giờ có được một gia đình mới.
Nhưng chính vào lúc đó, có một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc giản dị đến cô nhi viện, họ giải thích với viện trưởng về ý định nhận con nuôi của mình.
Người phụ nữ trung niên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý đến Vị Vạn Kim, bà ấy ngay lập tức bày tỏ mong muốn nhận hắn làm con nuôi với viện trưởng, đồng thời sau khi nhận được sự đồng ý của viện trưởng, bà ấy đã dẫn hắn rời khỏi cô nhi viện.
Vợ chồng họ vì lý do sức khỏe nên không thể có con, nhưng lại rất yêu thích trẻ con, vì vậy họ đã đến cô nhi viện với ý định nhận nuôi một đứa trẻ.
Cả hai vợ chồng đều có tính cách dịu dàng, nghề nghiệp cũng đều là giáo viên tiểu học. Bọn họ đã nhìn thấy Vị Vạn Kim, một đứa trẻ yên tĩnh không tranh giành, khiến người ta không khỏi xót xa.
Họ đã dẫn hắn đi chơi công viên giải trí, chơi hết tất cả các trò có thể chơi. Và khi sắp chia tay, vợ chồng họ đã lấy ra con búp bê nhỏ mà Vị Vạn Kim đã nhìn lén từ lâu và nhét vào lòng hắn.
Vị Vạn Kim đương nhiên bị cảm động, khi viện trưởng hỏi hắn có muốn được vợ chồng này nhận nuôi không, trái tim Vị Vạn Kim đập thình thịch, ngoài mặt lại cố giữ vẻ không cảm xúc: "Cũng, cũng được ạ."
Và cứ như vậy, mọi chuyện đã được quyết định.
Ngay trong ngày Vị Vạn Kim sẽ về nhà với cha mẹ nuôi, khi hắn vừa tỉnh dậy đã cảm thấy có điều gì đó khác thường, thế giới của hắn như được phủ một lớp đỏ máu, hắn nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn xông đến tấn công điên cuồng.
Trong lòng hắn dường như chỉ qua một đêm đã có một con thú dữ tợn trú ngụ, nó giận dữ vung vuốt sắc nhọn của mình, chỉ muốn tấn công tất cả.
Lúc đó, Vị Vạn Kim vẫn chưa biết bệnh ô nhiễm là cái gì, chỉ nghĩ rằng là do đêm qua mình đã quá phấn khích, không ngủ đủ giấc.
Cho đến khi hắn nhìn thấy cha mẹ nuôi đang đứng trong phòng khách mỉm cười đến đón mình về nhà, cặp vợ chồng này khi nhìn thấy hắn có vẻ hơi gượng gạo, nhưng rõ ràng là đã ăn mặc rất chỉnh tề.
Người mẹ nuôi thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng, trông càng thêm dịu dàng và thân thiết hơn.
Vị Vạn Kim nhìn người thân sắp được ôm vào lòng, gần trong gang tấc, khuôn mặt không chút biểu cảm cũng cuối cùng nở nên một nụ cười nhẹ.
Người mẹ nuôi ngay khi nhìn thấy Vị Vạn Kim, vẻ mặt hiền lành tự nhiên lộ ra lo lắng, vươn tay về phía hắn, đồng thời lo lắng nói: "Con trai, sao mắt con đỏ thế... có chỗ nào cảm thấy khó chịu à?"
Bàn tay người mẹ nuôi trong tầm nhìn đỏ ngầu của Vị Vạn Kim biến thành một xúc tu vặn vẹo, cái xúc tu đó đang mấp máy di chuyển về phía má hắn.
Cùng lúc đó, một cảm giác điên cuồng khó tả trào lên, Vị Vạn Kim cảm thấy chóng mặt, hắn cũng không biết bản thân mình trong cơn choáng váng đã làm cái gì, chỉ là khi thế giới trong mắt hắn bình tĩnh trở lại, hắn đã thấy người mẹ nuôi nằm trên mặt đất, cánh tay và cổ đều có không ít vết thương đang chảy máu, cùng với người cha nuôi đang đứng bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Những vết thương này... là do hắn gây ra sao?
Vị Vạn Kim cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng lùi lại một bước: "Con, con không phải là..."
Môi mấp máy, hắn nếm thấy vị tanh của máu trong miệng mình — đó là máu của mẹ nuôi.
Cha nuôi đưa mẹ đến bệnh viện, Vị Vạn Kim cũng bị viện trưởng chứng đưa vào bệnh viện kiểm tra, ông đã chứng kiến toàn bộ sự việc, nhìn thấy hắn như một con thú dại tấn công mẹ nuôi.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra, Vị Vạn Kim được chẩn đoán đã mắc phải bệnh ô nhiễm, phải được đưa đến khu ô nhiễm để điều trị.
Trong thời kỳ đó... vật ô nhiễm trong mắt loài người đơn giản chính là quái vật, nếu xuất hiện tình trạng tấn công con người, nhân viên chấp pháp sẽ có quyền bắn chết tại chỗ.