Chương 27

Tô Diệp nghe tiếng cười không ngừng trào ra từ miệng rộng đáng sợ của Vị Vạn Kim, trong phút chốc còn hơi sững sờ, dù sao cậu đã quen biết vật ô nhiễm tiên sinh hai ngày, đây là lần đầu tiên thấy đối phương cười, và còn cười thật vui vẻ.

Nhưng rất nhanh, bộ óc thông minh nhỏ bé của Tô Diệp đã phân tích ra nguyên nhân.

Chắc chắn là bởi vì vật ô nhiễm tiên sinh cũng giống như cha mẹ cậu, thích chơi bập bênh!

Người lớn mà, cuối cùng cũng không thể chống lại sức hút của bập bênh, Tô Diệp chớp chớp đôi mắt to tròn nghĩ thầm.

*Thân cây khổng lồ đung đưa, từng giây từng phút trôi qua, sức lực của bé con dần cạn kiệt, đôi tay ôm lấy thân cây cũng từ từ buông lỏng, Vị Vạn Kim thấy vậy lập tức giảm tốc độ nhún lại.

Nếu làm bé con ngã xuống thì xong chuyện

Tô Diệp kiệt sức cảm nhận được sự chăm sóc âm thầm của chú vật ô nhiễm, đôi mắt mệt mỏi nửa nhắm nửa mở, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.

"Đã mệt chưa?" Vị Vạn Kim hỏi.

Tô Diệp giữ nguyên tư thế nằm trên thân cây và gật gật đầu nhỏ, khuôn mặt bị đè ép càng trở nên phúng phính, đáng yêu không thể tả.

Thật khó để không nảy sinh ý muốn véo má cậu một cái.

Móng vuốt sắc nhọn đang móc vào thân cây của Vị Vạn Kim từ từ bấu chặt hơn, đôi mắt to bự không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gò má phúng phính của bé con.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của bé con này.

"À đúng rồi... Cháu tên gì?" Vị Vạn Kim giả vờ tuỳ ý hỏi.

"Tô Diệp ạ." Bé con trắng nõn dừng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vị Vạn Kim: "Chú tên gì?"

"Vị Vạn Kim, sau này cháu cứ gọi tôi là... chú là được."

Tô Diệp dễ dàng gật đầu, bắt chước, giọng nói non nớt: "Vậy sau này chú cũng có thể gọi cháu là Lá Nhỏ, cha mẹ lúc nào cũng gọi cháu như vậy á."

Kể từ khi cha mẹ mất, cậu rất ít khi được gọi là Lá Nhỏ nữa, chú thím lúc nào cũng gọi cậu là thằng nhóc này thằng nhóc kia.

"Bé, Lá Nhỏ." Vị Vạn Kim hầu như không bao giờ gọi người khác bằng biệt danh thân mật như vậy, mất một lúc lâu mới ngắc ngứ nói ra lời, giống như bút máy viết không được liền mạch vậy.

Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa nói ra cái tên này đã thấy biểu cảm trên khuôn mặt bé con đối diện trở nên rạng rỡ hẳn, đôi mắt tròn xoe lấp lánh như sao trời.

"Chú ơi, cháu ở đây." Vì quá phấn khích, giọng bé con có chút thay đổi, một bàn tay nhỏ trắng nõn giơ cao, giống như một bé ngoan được gọi lên trả lời câu hỏi trong lớp.

Vị Vạn Kim cảm thấy tim mình rung động, theo tiềm thức gọi thêm một lần nữa.

Ngay sau đó lại nhận được phản hồi nhiệt tình tràn đầy năng lượng của bé con.

Khi được bé con nhìn chằm chằm không chớp mắt, đó là một cảm giác rất kỳ diệu, như thể từ giây phút này, bạn đã trở thành tất cả của cậu.

Vị Vạn Kim hiện giờ đang có cảm giác như vậy.

Hắn hơi không chịu nổi ánh mắt như vậy, vài giây sau, hắn hơi nghiêng mặt đi: "Được rồi, nằm nghỉ một lát, lát nữa đi rửa nấm."

"Được ạ~" Tô Diệp nhạy bén cảm nhận được Vị Vạn Kim đã trở nên muốn gần gũi với mình hơn, nỗi lo sợ bị bỏ rơi cũng được giảm nhẹ đi chút.

Sau khoảng mười phút nghỉ ngơi, một vật ô nhiễm và một bé con mỗi người cầm một rổ nấm đến bên dòng suối róc rách.

Đây là thượng nguồn của dòng suối mà Tô Diệp từng bị khỉ hoang tấn công, do đó dòng nước cũng chảy xiết hơn, nếu là động vật có kích thước nhỏ hơn một chút bước xuống nước, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị cuốn trôi không biết đến nơi nào.

Vị Vạn Kim nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở một tảng đá lớn đã được dòng nước mài mòn trở nên tròn trịa nhẵn bóng gần bên bờ, sau đó giơ móng vuốt đặt bé con lên tảng đá: "Cháu cứ rửa ở đây, đừng bước xuống nước."

"Vâng vâng."

Vị Vạn Kim ngẩng đầu nhìn Tô Diệp bắt đầu rửa nấm, xác nhận chỉ cần bé con không rời khỏi tảng đá thì sẽ không có nguy hiểm tiềm ẩn nào xong, hắn mới cúi đầu bắt đầu rửa nấm trong giỏ đeo sau lưng.

Trước kia khi hắn rửa nấm chỉ là làm qua loa, cầm giỏ nấm nhúng vài cái trong dòng suối là coi như đã rửa sạch, nhưng bây giờ có thêm một người cùng ăn cơm chung, hệ tiêu hoá của bé con chắc chắn không thể so sánh được với vật ô nhiễm như hắn. Vị Vạn Kim thở dài, đành phận chấp nhận rửa sạch từng cái nấm một.

Mặc dù rửa nấm là việc khiến vật ô nhiễm cảm thấy bực bội, nhưng trái tim hắn lại không cảm thấy quá khó chịu, ngược lại còn có một loại bình yên khó nói nên lời.

Vị Vạn Kim có cảm giác như bệnh ô nhiễm dường như đã rời xa hắn rất nhiều.

Nhưng khi hắn vừa cúi đầu lại lập tức thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong dòng suối róc rách.

Sau lưng là vô số gai nhọn sắc bén, móng vuốt cực dài — hắn vẫn là vật ô nhiễm đã đi đến giai đoạn cuối.