Chương 19

Ở phía bên kia, dù Vị Vạn Kim không nói ra câu nào là cho bé con ngủ cùng, nhưng thân thể đã rất thành thật mà bắt đầu hành động. Hắn đặt một chiếc tủ lên giường bông, tạo ra một khoảng không gian đủ rộng cho bé con nghỉ ngơi, để tránh những chiếc gai sắc nhọn trên người mình làm tổn thương làn da mềm mại của bé.

Tuy nhiên, lúc hắn bận rộn xong xuôi quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Tô Diệp đã nằm thẳng cẳng trên chiếc ghế gỗ, hình như đã ngủ say rồi.

Một vật ô nhiễm có cái đầu to lớn như Vị Vạn Kim chợt cảm thấy vô cùng hoang mang.

Hay là đứa nhóc này thích ngủ trên chiếc ghế gỗ cứng cáp trơn tru hơn là giường bông mềm mại?

Hắn vẫn nhớ lúc chiều mua thuốc về đến ngôi nhà gỗ, Tô Diệp cũng nằm ngủ trên ghế gỗ thế này, chẳng hề lên giường.

Chẳng lẽ đứa nhóc này thực sự thích ngủ trên chiếc ghế gỗ cứng nhắc như thế này sao?

Sau một hồi suy nghĩ, Vị Vạn Kim lên tiếng: "Không qua đây ngủ sao?"

Trên chiếc ghế gỗ, hơi thở bé con đột nhiên khựng lại, sau đó lắc lắc cái đầu nhỏ xíu của mình nói với Vị Vạn Kim: "Cháu ngủ ở đây đã rất tốt rồi ạ."

Chiếc ghế gỗ so với vách đá sắc nhọn trong hang động không biết tốt hơn bao nhiêu lần, hơn nữa đối phương đã từng nói hy vọng cậu đừng làm phiền đến mình.

Nếu cậu lên giường ngủ, chắc chắn sẽ làm phiền đến giấc ngủ của chú ấy.

Vị Vạn Kim luôn rất nhạy bén, nghe ra ý trong lời nói của bé con, bé con vẫn coi giường bông là thứ gì đó cao cấp hơn.

Hắn nhanh chóng hiểu ra rằng có lẽ là bé con ngại làm phiền mình, hắn nói: "Không phiền đâu, qua đây ngủ đi."

Tô Diệp dè dặt nhìn khuôn mặt nhím không biểu cảm của Vị Vạn Kim, cậu không ngay lập tức đứng dậy chạy tới giường bông.

Trong lần đầu tiên tiếp xúc với chú thím, họ cũng nói y như vậy, họ nói sẽ để cậu ngủ giữa giường lớn, bên trái bên phải ôm chặt cậu, đêm đến cũng sẽ không ngại khó khăn để chăm sóc cậu tỉnh giấc từ ác mộng, nhưng khi nhân viên kiểm tra việc nhận nuôi rời đi, mọi thứ đều thay đổi.

Chú thím không cho cậu ở lại phòng ngủ chính có giường lớn nữa, cũng không cho cậu ở trong phòng của mình nữa, trực tiếp bảo cậu chuyển vào phòng người làm ở...

Vật ô nhiễm tiên sinh chắc sẽ không giống như chú thím đâu nhỉ? Dù sao thì ở ngôi nhà gỗ này cũng không có nhân viên đến kiểm tra, cũng không ai quan tâm chú ấy đối xử với mình như thế nào.

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Diệp lộ vẻ căng thẳng, cảnh giác suy nghĩ liệu lời này của vật ô nhiễm tiên sinh có phải là từ đáy lòng hay không.

Bệnh ô nhiễm khiến Vị Vạn Kim mất kiên nhẫn, qua vài giây không nhận được phản hồi từ bé con, hắn lại phát ra tiếng thúc giục, móng vuốt cũng lo lắng gõ trên tấm ván giường, phát ra tiếng động đùng đùng.

Trong tình huống này, Tô Diệp cảm nhận được sự nóng lòng của vật ô nhiễm tiên sinh, cuối cùng khi xác nhận đối phương thực sự mời mình một cách chân thành, chứ không phải vì lý do khác, bé con lập tức từ trên ghế gỗ nhanh chóng ngồi dậy, bước những bước chân ngắn chạy về phía Vị Vạn Kim.

Vì sắp được ngủ trên giường bông mềm mại, trên gương mặt bé con không kìm được mà tràn ra nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn nhỏ xíu.

Vốn dĩ Vị Vạn Kim vì chờ đợi mà sắp trở nên thiếu kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấy, sự bực bội ban nãy nghẹn ở cổ họng không thể nào giảm bớt, giờ đột nhiên tan biến như mưa xuân hóa gió, chỉ còn lại những sợi mưa mềm mại rơi xuống vào tim, hơi mát lạnh, nhưng lại rất dễ chịu.

Vị Vạn Kim luôn mím môi rất chặt, giờ đây đã hơi thả lỏng, ánh mắt dõi theo bé con cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút mà không hề hay biết.

Tô Diệp nhanh chóng chạy đến bên giường, ngay sau đó cả người bé con chợt cứng đờ, chiếc giường của Vị Vạn Kim được xây cao để tránh côn trùng, cao hơn bé con cả một đoạn.

Chiếc giường này, hình như mình không thể nào leo lên được, bé con chán nản nghĩ thầm.

Ba tháng qua khiến cậu quen dần với việc không nhờ vả vào người lớn, dù sao thì dù có nhờ vả cũng chỉ nhận được câu trả lời như đừng làm phiền ông đây, đừng làm phiền bà đây thôi.

Nhìn thấy bé con đứng bất động trước giường, Vị Vạn Kim nhanh chóng nhận ra rằng bé không thể leo lên được, liền nắm lấy một nắm bông mềm trên giường, qua lớp bông, nhẹ nhàng bế Tô Diệp lên rồi đặt lên giường.

Lần đầu tiên bị Vị Vạn Kim tóm lấy qua lớp lá khô, lúc đó cả người Tô Diệp đều choáng váng, mặc dù cảm nhận được động tác của đối phương, nhưng không có sức lực để suy nghĩ tại sao đối phương lại làm như vậy. Nhưng đến lần này, khi Tô Diệp được bao quanh bởi lớp bông mềm, cậu lập tức nhận ra, đối phương cẩn thận như vậy là sợ vô tình làm cậu bị thương.

Đã lâu rồi bé con không được hưởng sự chăm sóc chu đáo như vậy, đôi mắt Tô Diệp hơi ẩm ướt, phủ lên một tầng nước lấp lánh.

"Cảm ơn chú." Bé con nhỏ giọng cúi đầu nói.