Chương 18

Vị Vạn Kim đã quyết định xong, ngẩng đầu nhìn bé con đang chạy về phía mình, hắn giơ tay lên làm ra động tác dừng lại, và quả nhiên bé con cũng ngoan ngoãn dừng lại.

"Khụ... Hôm nay cháu không có chỗ ở, đúng không?" Vị Vạn Kim hiếm khi nói những lời mềm mỏng như vậy, qua một lúc vẫn còn chưa quen.

Tô Diệp gật gật cái đầu nhỏ của mình.

"Thế thì, cháu có thể ở nhà tôi, ý tôi là... tạm trú, cháu hiểu không?" Vị Vạn Kim nhấn mạnh từ "tạm trú", nhưng những chiếc gai dài sau lưng lại căng thẳng dựng đứng lên, bộc lộ rõ ràng tâm trạng của mình.

Giọng nói của Tô Diệp cũng có phần căng thẳng, lắp bắp: "Có, có thể ạ?"

Đôi mắt của bé con sáng lấp lánh, trong chốc lát còn lấp lánh hơn cả ánh hoàng hôn cuối trời chưa kịp tắt.

Môi trường của ngôi nhà gỗ này so với hang động còn tốt hơn nhiều, hơn nữa không cần lo lắng về những nguy hiểm bất ngờ ập đến, dù sao thì vật ô nhiễm này vừa nhìn qua là đã thấy rất mạnh rồi.

Căn nhà gỗ của đối phương chính là nơi ở lý tưởng trong mơ của Tô Diệp.

Dù chỉ là tạm trú, nhưng đối với cậu như vậy đã là quá tốt rồi.

Nhận được câu trả lời khẳng định từ Vị Vạn Kim, bé con gật đầu liên tục như giã tỏi, xúc động đến nỗi lời cảm ơn mắc kẹt trong cổ họng, mãi không thể nói ra.

Đến khi cuối cùng lấy lại được khả năng nói chuyện, Tô Diệp vỗ vỗ ngực nhỏ của mình: "Vậy làm giao dịch nhé, cháu sẽ giúp chú dọn dẹp vệ sinh, cháu dọn dẹp rất sạch sẽ đấy!"

Vị Vạn Kim khẽ nhíu mày, giọng điệu cũng trầm xuống vài phần: "Cháu biết dọn dẹp vệ sinh à?"

Một bé con nhỏ như vậy, có thể làm được việc gì, chẳng lẽ có người ép cậu làm à.

Tô Diệp lại tưởng rằng đối phương đang nghi ngờ khả năng làm việc của mình, liền vội vàng bổ sung: "Cháu dọn dẹp rất sạch sẽ đó, lau bàn lau nhà đổ rác... cháu đều làm được hết!"

Làm việc như một nhân viên dọn dẹp nhỏ trong nhà suốt ba tháng, Tô Diệp tự nhận mình cũng là một người thợ lành nghề.

Ấy nhưng, càng nghe Tô Diệp nói nhiều, sắc mặt của Vị Vạn Kim càng trở nên âm trầm, đến cuối cùng, Vị Vạn Kim đã hoàn toàn biến thành một con nhím mặt đen.

Bé con này ngoan ngoãn, lễ phép và hiểu biết không ít, rõ ràng là đã được gia đình dạy dỗ cẩn thận, nhưng gia đình này cũng quá đáng, để một đứa trẻ nhỏ làm nhiều việc như vậy, phải chăng người lớn trong nhà họ đã chết rồi?

Theo sự thay đổi của đối phương, cái đầu nhỏ của Tô Diệp vốn đang ngẩng cao dần dần chùng xuống, tóc cũng rủ xuống theo: "Cháu xin lỗi ạ, cháu chỉ biết làm những việc này thôi, nếu cần những việc khác... Cháu có thể học."

Giọng điệu của bé con trở nên thất vọng, rõ ràng là nghĩ rằng Vị Vạn Kim coi thường cậu không biết làm việc.

"Tôi không có ý đó... Dù sao thì cháu cứ yên phận ở đây đi, đừng làm phiền tôi là được." Vị Vạn Kim cũng không biết phải giải thích với một đứa trẻ thế nào, rằng mình không phải đang tức giận với cậu, mà là tức giận với người lớn trong nhà cậu không đáng tin, nói một cách bực bội.

Nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diệp lộ ra vẻ đã hiểu, thím đã từng nói, làm hết những việc mình có thể làm chính là không làm phiền người khác.

vật ô nhiễm trước mặt cậu chắc hẳn cũng có ý đó chứ?

Trong suy nghĩ của Tô Diệp, không làm phiền người khác có lẽ bao gồm việc dọn dẹp vệ sinh, tự mình mặc quần áo, mua bữa sáng, tự rửa mặt đánh răng, tìm đúng vị trí mình nên ở.

Đêm xuống, ánh trăng sáng lại một lần nữa phát huy tác dụng, chiếu rọi một góc nhỏ huy hoàng trong căn nhà gỗ.

Trong căn nhà gỗ không có nhiều thiết bị giải trí, Tô Diệp và Vị Vạn Kim sau một ngày mệt mỏi, thì cũng đến lúc cảm thấy buồn ngủ.

Vị Vạn Kim há miệng to ngáp một cái thật lớn, sau đó ngồi xuống chiếc giường bông mềm mại đầy bông gòn, quay sang Tô Diệp bên cạnh nói: "Hôm nay đã mệt rồi, đi ngủ sớm thôi."

Cái đầu nhỏ của Tô Diệp gật gù, sau đó leo lên chiếc ghế gỗ bên cửa sổ, nhanh chóng nằm xuống một cách ngoan ngoãn.

Cậu nghĩ, chiếc ghế gỗ này chắc chắn là vị trí của mình trong căn nhà gỗ này rồi.

Giống như khi chú thím đến ở, vị trí của cậu đã thay đổi từ phòng trẻ em chuyển thành phòng của người giúp việc vậy.