Chương 9

Lão Vương ngạc nhiên hỏi: "Anh cần xà phòng làm gì, anh không phải chỉ cần dùng cái gì... phép thuật là rửa sạch được rồi sao?"

Đổng béo không muốn nói ra chuyện mình đã nhìn lén một đứa trẻ, cảm thấy mất mặt: "Lão cứ nói có hay không đi."

"Có thì có, anh đợi chút." Lão Vương nói rồi vào nhà, một lát sau, lão cầm hai hộp xà phòng có màu sắc khác nhau ra: "Cái màu với cái màu trắng, anh muốn cái nào? Đều là quà tặng khi tôi mua hàng ở cửa hàng lần trước cả."

Đổng béo do dự một chút, mới nói: "Cái nào thơm thì cho tôi cái đó."

Lão Vương đưa cho gã cái màu trắng, chỉ vào hình sữa bò in trên trên bao bì xà phòng nói: "Cái này có mùi sữa bò thơm này."

"Àh." Đổng béo không hiểu những thứ này, thuận miệng đáp một tiếng, nhét xà phòng vào túi, quay người định đi.

Lão Vương đã quen với bộ dạng kỳ kỳ quái quái của gã, cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ suy nghĩ xem ngày mai mình nên mua những gì, để Đổng béo nấu cho mình mấy món thật ngon.

Bỗng nhiên, Đổng béo như nhớ ra điều gì, dừng lại quay người, nhìn về phía Lão Vương: "À đúng rồi, ngày mai mua thêm nhiều chút... dù không biết tại sao, nhưng những ngày này tôi có thể cảm nhận được mùi vị, ngày mai tôi sẽ ăn cùng lão."

Trước kia khi gã nấu cho Lão Vương, bản thân mình chưa bao giờ ăn.

Dù sao cũng không cảm nhận được mùi vị, ăn vào cũng như nhai sáp.

Nghe vậy, Lão Vương ban đầu là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, lão thực lòng vui mừng cho Đổng béo: "Thật tốt quá! Tôi nhặt ve chai kiếm được không ít, ngày mai tôi sẽ đến thị trấn mua ít thịt lợn và rượu, chúng ta phải uống vài chén cho thỏa."

"Ừm." Đổng béo cười có hơi gượng gạo.

Lúc này, Tiểu Cốc Dụ đang ở bên suối giặt quần áo của mình, nhưng dù giặt một hồi lâu, trên quần áo vẫn còn sót lại mùi tanh khó ngửi.

Cậu nhanh chóng nhận ra đó là vì không có xà phòng.

Trước kia "mẹ" bảo cậu giặt quần áo cho em trai, luôn để cậu dùng một miếng xà phòng trắng trắng trơn trơn khác.

Quần áo giặt bằng miếng xà phòng này vừa thơm vừa mềm, Tiểu Cốc Dụ rất ngưỡng mộ.

Nhưng "mẹ" chưa bao giờ cho cậu đυ.ng đến cái hũ chứa xà phòng trắng, cũng không biết là sợ Cốc Dụ lén dùng xà phòng trắng giặt quần áo của mình hay vì cái gì.

Tiểu Cốc Dụ thở ra một hơi, ý thức được mình có lẽ không thể giặt sạch quần áo.

Cậu có hơi uể oải cúi thấp đầu xuống, tay nhỏ mang theo chiếc áo sơ mi ngắn đi trở về, cái bóng chán chường của cậu bị ánh mặt trời kéo dài trên mặt đất.

Tiểu Cốc Dụ nửa người trên không mảnh vải che thân, bị nắng chiếu cho nóng bừng, làn da trắng nõn nhanh chóng đỏ lên.

Cậu tăng tốc bước chân, bắt đầu chạy chậm.

Ngay lúc cậu gần chạy tới lều rơm, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên cạnh căn lều.

Hình như là...

Đổng béo nghe thấy tiếng bước chân, nhạy bén xoay người lại, đập vào mắt là Tiểu Cốc Dụ nửa người trên trần trùng trục, chỉ mặc độc chiếc quần đùi ngắn, cậu bé có lẽ đã tranh thủ gội đầu lúc đi giặt quần áo, mái tóc vẫn còn ướt sũng, đang nhỏ nước xuống.

Không biết là do nóng hay vì vừa chạy, khuôn mặt của Tiểu Cốc Dụ đỏ bừng, nhìn thấy Đổng béo, đôi mắt cậu sáng lên: "Chú đến tìm cháu ạ."

Đổng béo vô thức tránh né ánh mắt nồng nhiệt của đối phương, giơ tay đưa hộp xà phòng đã bị bóp đến có hơi biến dạng trong tay mình cho cậu.

Tiểu Cốc Dụ sững sờ, không có vươn tay ra nhận.

"Quần áo của mi quá hôi, làm tao khó chịu, cầm lấy xà phòng này rồi đi giặt một cái đi." Đổng béo lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, tiếp tục đưa xà phòng về phía Tiểu Cốc Dụ.

Tiểu Cốc Dụ nhìn hộp xà phòng trong tay Đổng béo, đó là loại xà phòng mà cậu đã từng thấy ở nhà, chính là loại mà em trai cậu dùng để giặt quần áo.

Nhưng "mẹ" chỉ cho em trai cậu dùng, còn Tiểu Cốc Dụ thì luôn dùng loại hàng dạt, một đồng một cục lớn.

Cậu có hơi không dám tin Đổng béo sẽ tặng cho mình một cục xà phòng đắt tiền như vậy, e dè hỏi: "Chú thật sự... muốn tặng cho cháu ạ?"

"Không phải." Đổng béo không chút do dự nói.

Ánh sáng trong mắt Tiểu Cốc Dụ lập tức tối lại, cậu buồn bã cúi đầu, giống như một cây giá đỗ thiếu nước.

Đổng béo nhìn Tiểu Cốc Dụ vẻ mặt ủ rũ, nửa là tự trách nửa là hối hận, nói tiếp nửa câu còn lại: "Ý tao là, không phải tặng cho mi, nhưng mi có thể dùng nó."

Dù sao Đổng béo gã cũng không phải là người giàu có gì, nhưng cũng là người có tên trong sử sách, chỉ tặng người ta một cục xà phòng, nghe nghèo nàn cỡ nào.

Gã hoàn toàn quên mất rằng mình cũng đã xin cục xà phòng này từ tay Lão Vương.

Thấy Tiểu Cốc Dụ vẫn cúi đầu không nói, cũng không nhận xà phòng, Đổng béo đặt thẳng xà phòng vào tay cậu, quay người bỏ đi.

Tiểu Cốc Dụ vô thức vươn tay ra, kéo lấy tay áo của Đổng béo.