Chương 10

"Chú... chờ một chút, biết nhau nhiều ngày như vậy, cháu vẫn không biết nên gọi chú thế nào." Đôi mắt của Tiểu Cốc Dụ tròn xoe, giống như viên ngọc lấp lánh rực rỡ nhất thế gian, bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Đổng béo há miệng, làm cỡ nào không thể nói ra lời từ chối.

"Tao họ Đổng."

"Vậy sau này cháu sẽ gọi chú là chú Đổng nhé?"

"Tùy mi." Đổng béo nhanh chóng rút tay áo mình ra khỏi lòng bàn tay của Tiểu Cốc Dụ.

Ánh mắt nặng nề rơi xuống tay của cậu.

May là... thời gian tiếp xúc không quá lâu, tay cậu nhóc không bị nhiễm âm khí của mình.

Đổng béo thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu với Tiểu Cốc Dụ cũng trở nên dịu dàng hơn một chút: "Sau này đừng tùy tiện tiếp xúc với tao, tao không thích bị người khác chạm vào."

"Vâng ạ." Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn gật đầu, ghi nhớ trong lòng chuyện chú Đổng không thích bị người khác chạm vào.

Sau khi Đổng béo rời đi, Tiểu Cốc Dụ cẩn thận mở gói xà phòng, không có làm rách bao bì.

Bên trong hộp giấy là một cục xà phòng trắng tuyết, có mùi thơm của sữa, thơm hơn nhiều so với xà phòng ở nhà trước đây.

Tiểu Cốc Dụ không nhịn được ngửi đi ngửi lại cục xà phòng.

Rất giống một chú mèo con ngửi thấy mùi cá.

Hít đủ mùi sữa từ bánh xà phòng, Tiểu Cốc Dụ cẩn thận đặt xà phòng trở lại vào hộp giấy, sau đó cầm hộp xà phòng đi về phía dòng suối nhỏ.

Dù cậu không nỡ sử dụng xà phòng, nhưng nếu cứ để bản thân bốc mùi như vậy nữa thì chắc chắn sẽ bị chú Đổng ghét bỏ mất.

Tiểu Cốc Dụ rất thích chú Đổng, cậu không muốn bị chú ghét đâu.

Đến bên bờ suối, Tiểu Cốc Dụ quyết định tắm rửa thật sạch sẽ, nghĩ đến việc còn phải ăn tối, cậu trước tiên bắt vài con cá nhỏ, làm sạch chúng rồi để lên bờ, sau đó mới cởi hết quần áo bước xuống nước.

Nước suối ấm áp dưới ánh nắng mặt trời, Tiểu Cốc Dụ ngâm mình trong dòng nước, cả người thả lỏng hoàn toàn, như đang nằm trên đám mây.

Cậu cúi người làm ướt mái tóc, sau đó cẩn thận cầm lấy bánh xà phòng đang đặt trên bờ, hết sức trân trọng mà thoa vài lần lên đầu và cơ thể, rồi đặt xà phòng lên một chiếc lá cây mới hái.

Cậu mạnh tay xoa bóp những chỗ vừa được thoa xà phòng, cho đến khi tạo ra bọt dày đặc, mùi sữa thơm nồng vây quanh mũi, Tiểu Cốc Dụ hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc và say mê.

Tiểu Cốc Dụ có hơi không nỡ rửa sạch bọt thơm phức trên người, ngâm mình trong suối một hồi lâu, ngâm đến khi làn da bắt đầu nhăn nheo và trắng bệch ra mới cúi người rửa sạch bọt.

Sau khi tắm sạch cơ thể, quần áo cũng cần được giặt sạch, Tiểu Cốc Dụ làm ướt quần áo của mình, thoa một ít xà phòng lên, rồi dùng sức vò mạnh một hồi lâu, cho đến khi quần áo toàn mùi sữa thơm mới vò lại bằng nước sạch.

Cậu mặc lại quần áo ướt sũng, bước chân nặng nề đi về phía túp lều rơm.

Khi đến trước lều rơm, Tiểu Cốc Dụ cảnh giác nhìn quanh một vòng, đảm bảo không có bóng người nào mới đỏ mặt cởi từng mảnh quần áo ướt treo lên cành cây, sau đó chạy vụt vào trong túp lều.

Không còn cách nào khác... đây là bộ quần áo duy nhất của cậu, cậu chỉ có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trốn trong lều rơm một lúc.

May mắn thay, mặt trời mùa hè cũng rất biết hợp tác, quần áo của Tiểu Cốc Dụ không mất nhiều thời gian đã khô gần hết, cậu nhanh chóng mặc lại quần áo và thu dọn luôn áo mưa.

Mặc dù tối nay còn phải sử dụng, nhưng Tiểu Cốc Dụ không có ý định để áo mưa lung tung, cậu gấp cẩn thận gọn gàng đến mức có thể nhét trở lại túi đem đi bán một lần nữa.

Sau khi gấp áo mưa xong, mặt trời bắt đầu lặn về phía tây.

Tiểu Cốc Dụ xâu những con cá nhỏ đã sơ chế lên cành cây, đặt lên đống lửa nướng.

Cậu vừa xử lý xong những việc này, một cái đầu béo chợt thò ra từ căn phòng nhỏ cách đó không xa.

Chính là chú Đổng không chống lại được tiếng gọi trong lòng, lại dựa vào cửa sổ nhìn Tiểu Cốc Dụ.

Tiểu Cốc Dụ hoàn toàn không nhận ra điều này, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào những con cá nhỏ của mình.

Hôm nay cậu cũng bắt nhiều thêm vài con, muốn mang một ít cho chú Đổng nữa.

Tiểu Cốc Dụ không quen việc nướng cá, cũng không nắm vững thời gian nướng, mấy con cá nhỏ rất nhanh đã bị cậu nướng cháy, biến thành cá nhỏ cháy đen.

Lần đầu tiên gặp thất bại, cậu có hơi bối rối ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cái đầu của chú Đổng ló ra từ cửa sổ không xa.

Trong lòng Tiểu Cốc Dụ càng thêm khó chịu.

Ban đầu cậu muốn tặng vài con cá cho chú Đổng, nhưng bây giờ... cá đã bị cậu nướng cháy đen, làm sao có thể tặng được.

Chắc chắn sẽ bị chê luôn quá.

Tiểu Cốc Dụ buồn bã cúi đầu nhìn về phía chú Đổng, tự mình cầm lấy cá cháy, cắn từng miếng nhỏ mà không cảm nhận được hương vị gì.