Chương 13

Sau khi làm xong những việc này, Tiểu Cốc Dụ mới ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu, cậu thấy Đổng béo đang đứng không xa nhìn về phía mình, đôi mắt của Tiểu Cốc Dụ lập tức sáng lên, cậu vẫy tay với Đổng béo: "Chú Đổng, cháu đã chuẩn bị bữa trưa, chú có muốn đến ăn một chút không?"

Đổng béo nhận được lời mời nồng nhiệt của Tiểu Cốc Dụ, khẽ gật đầu, bước về phía Tiểu Cốc Dụ.

Tiểu Cốc Dụ thấy gã đến, vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình—– cũng chính là một chiếc lá chuối tây to cho Đổng béo.

"Chú ngồi đi, cháu đi hái thêm một chiếc lá nữa." Tiểu Cốc Dụ nói, không đợi Đổng béo từ chối, đã đẩy Đổng béo về phía lá chuối tây.

Chẳng bao lâu, Tiểu Cốc Dụ mang về một chiếc lá chuối tây to bằng nửa thân mình.

Tiểu Cốc Dụ trải chiếc lá chuối xuống đất, sau đó ngồi xuống, nhưng lại cảm thấy mình ngồi hơi xa chú Đổng, cậu không muốn đứng dậy nữa, tay nhỏ kéo phần cuống của lá chuối, mông nhích một chút.

Cậu nhích đến vị trí vừa ý, mỉm cười hài lòng.

"Chú Đổng, phần này cho chú!" Tiểu Cốc Dụ đã vài ngày không được ăn cùng ai đối diện, hơn nữa đối phương lại là chú Đổng mà cậu rất thích, Tiểu Cốc Dụ vô cùng phấn khích, nếu trên đầu có một cái ăng-ten chắc chắn đã dựng đứng lên từ lâu.

Phần ngao cát mà Tiểu Cốc Dụ đưa cho Đổng béo là những con ngon và béo ngậy hơn một chút, Đổng béo vừa vươn tay ra đã nhận ra điều này.

Toàn thân Đổng béo chợt dừng lại một chút.

Một đứa trẻ không có gì... đã đưa cho mình những điều tốt nhất. Đổng béo hơi bối rối.

Tiểu Cốc Dụ thấy Đổng béo đờ người không động đậy, lo lắng rằng chú không thích ăn thức ăn mình làm, cẩn thận mở miệng: "Nếu chú... không thích, đừng làm khó mình, lần sau cháu sẽ làm món khác."

Đuôi mắt của cậu bé đỏ hoe, trong khoé mắt chứa đựng những giọt lệ sắp rơi.

Trái tim vốn không mấy cứng rắn của Đổng béo lập tức không chịu nổi.

Gã lắc đầu: "Tao thích ăn, cảm ơn sự mời mọc của mi."

"Ừm ừm! Vậy chú ăn nhiều một chút, bây giờ cháu vẫn chưa đói lắm!" Tiểu Cốc Dụ nghe vậy, lập tức lại gạt một số ngao cát trên lá của mình sang lá của Đổng béo.

Sau đó ánh mắt cháy bỏng nhìn về phía Đổng béo, dường như đang chờ đợi cảm nhận của gã sau khi nếm thử.

Đổng béo nhìn Tiểu Cốc Dụ, nhặt lên một con ngao cát, bẻ ra và đưa miếng thịt ngao cát ngon lành đến miệng.

Ngao cát không hề thêm bất kỳ gia vị nào, nhạt đến mức gần như không có vị, nhưng Đổng béo vẫn nhạy bén nhận ra sự khác biệt giữa phần ngao cát này và miếng thịt kho đông pha trước đó.

Dù thức ăn của Tiểu Cốc Dụ không có gia vị, nhưng đó là thứ duy nhất mà Đổng béo có thể cảm nhận được mùi vị sau ngàn năm.

Đổng béo nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ hỏi về mùi vị của Tiểu Cốc Dụ, lần đầu tiên nở nụ cười với cậu.

"Rất ngon." Đổng béo nói, tiếp tục nhặt những con ngao cát còn lại ăn.

Chẳng mấy chốc, bên cạnh chân Đổng béo đã rải rác một đống vỏ ngao cát và ốc bùn nhớt trống rỗng.

Gã xác nhận, Tiểu Cốc Dụ chính là biến số khiến mình có thể cảm nhận được hương vị.

Đổng béo suy tư, bỗng nhiên, một tiếng ục ục rõ ràng từ phía đối diện truyền thẳng vào tai Đổng béo, phá vỡ hành động suy nghĩ tiếp của gã.

Nguồn gốc của âm thanh—– bụng của Tiểu Cốc Dụ.

Mặt Tiểu Cốc Dụ đỏ bừng, đỉnh tai đỏ rực, xấu hổ vì bụng mình không kiềm chế được.

Làm sao có thể để bụng kêu lên trước mặt khách!

Lúc này Đổng béo mới phản ứng lại , nhận ra mình vừa ăn khá nhiều bữa trưa của Tiểu Cốc Dụ... Tiểu Cốc Dụ vì gã ăn quá nhiều, bây giờ bụng đã bắt đầu kêu.

Đổng béo cảm thấy ân hận trong lòng, sau đó nhanh chóng đứng dậy, nói với Tiểu Cốc Dụ: "Mi ở đây chờ tao một chút, tao sẽ quay lại ngay."

"Vâng ạ." Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn gật đầu, ngồi thẳng người nhỏ bé của mình trên lá chuối tây.

Thấy cậu bé ngoan ngoãn, lương tâm của Đổng béo càng đau hơn, vội vàng bước nhanh về nhà Lão Vương.

Đến cửa, Lão Vương thấy gã trở lại liền vội vã tiến lên: "Anh vừa nói chuyện gì về đứa trẻ thế, làng chúng ta còn có trẻ con sao? Không phải anh quá cô đơn, muốn tìm một vong nhi về nuôi chứ?"

Đổng béo: "..." Trí tưởng tượng này hơi quá đà một chút.

"Không có." Đổng béo đáp ngắn gọn.

Gã không muốn để Lão Vương biết mình vừa ăn hết bữa trưa của đứa trẻ, khiến cậu bé phải đói bụng.

"Vậy anh vừa nói là cái gì?" Lão Vương có chút mơ hồ, cảm thấy người bạn già này những ngày gần đây có chút kỳ quặc.

"Lão nghe nhầm rồi, tôi nói là mèo con." Đổng béo thuận miệng đáp lại.

"Mèo? Mèo màu gì vậy?" Lão Vương tò mò hỏi.

Đổng béo suy nghĩ một chút: "Màu trắng, to bằng bàn tay, rất hay khóc."

Lão Vương: "Ồ." Nói cũng khá cụ thể, có vẻ những ngày này không ít lần lén lút vuốt mèo.

Thấy Lão Vương tin tưởng, Đổng béo liền lấy cái bát trong tủ chén, mở nắp nồi và múc đầy ba miếng thịt kho Đông Pha lớn vào bát.