Chương 14

Nghĩ đến việc cậu bé đã lâu không chạm vào món mặn nhiều dầu, bỗng nhiên ăn như vậy không tốt, gã liền nói với Lão Vương: "Đưa tôi cái chậu, tôi lấy thịt kho Đông Pha ra trước."

Lão Vương đưa chậu cho Đổng béo, biết gã đang chuẩn bị nấu món khác cho mình, nhanh nhẹn dùng cỏ tranh châm lửa cho bếp.

Đổng béo đổ một ít nước vào nồi, sau khi nước nóng lên thì ném rau cải thìa đã rửa sạch vào, đợi rau mềm thì dùng đũa gắp lên, lại múc hết nước trong nồi ra, đổ dầu nóng vào, sau đó cho tỏi băm vào dầu nóng để kí©h thí©ɧ mùi thơm, xào cho đến khi tỏi vàng giòn.

Sau đó mới thêm rau cải đã luộc sơ vào xào, rồi thêm gia vị nước tương, muối và bột ngọt.

Một đĩa rau cải xào đã được hoàn thành như vậy.

Đổng béo vội vàng gắp một phần vào bát đựng thịt kho Đông Pha: "Tôi đi cho mèo ăn đây, lão cứ ăn trước, còn gà tối nay tôi sẽ xào cho lão ăn."

"Ừ, được." Lão Vương đáp một tiếng, sau đó mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Mèo... có thể ăn thịt kho Đông Pha sao?

Sau đó lại cười vì mình nghĩ quá nhiều, mèo nhỏ ở nông thôn cái gì cũng ăn, thịt kho Đông Pha lại làm sao?

Đổng béo cầm bát bước nhanh, đi đến gốc cây long não lớn, thấy Tiểu Cốc Dụ vẫn ngoan ngoãn ngồi yên ở chỗ cũ, khóe miệng Đổng béo cong lên, bước nhanh đến.

Thấy Đổng béo trở lại, Tiểu Cốc Dụ cũng không ngồi yên được nữa, vội đứng dậy chạy nhỏ về phía gã.

Cậu chạy đến trước mặt Đổng béo: "Chú Đổng!"

Ánh mắt của cậu bé sáng lên ngay khi nhìn thấy mình, Đổng béo cảm nhận được điều đó rõ ràng.

Gã vội vàng đưa chiếc bát sứ trong tay mình: "Đây, ăn xong mi cứ để bát đũa ở cửa nhà tao là được."

"Cháu cảm ơn chú Đổng." Tiểu Cốc Dụ gật đầu, nhận lấy chiếc bát sứ.

Trong bát là rau xanh được xào cho đến khi bóng nhẫy, Tiểu Cốc Dụ chưa bao giờ thấy rau xào mà vẫn giữ được màu sắc tươi tắn như vậy, trên rau còn có vài mảnh tỏi vàng óng, cơn thèm ăn trong lòng cậu lập tức được khơi gợi.

Cậu dùng đũa gắp một cọng rau nhỏ, nhét vào miệng, không biết cải thìa này được xào như thế nào mà hương vị thật sự tuyệt vời đến mức không thể tin nổi, Tiểu Cốc Dụ không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn Đổng béo: "Chú Đổng, món rau này là chú tự làm sao? Cháu chưa bao giờ ăn cải thìa ngon như thế này!"

"Ừ, thích thì cứ ăn thêm đi."

Đôi mắt Tiểu Cốc Dụ sáng ngời, nhai không ngừng, liên tục ăn vài cọng rau, đúng lúc cậu chuẩn bị gắp thêm thì bất chợt nhìn thấy một mảng màu đỏ nâu bị che khuất dưới lá rau.

Cậu lật nhẹ rau sang một bên, dưới đáy bát sứ thực ra là ba miếng thịt đỏ mọng, nước miếng của Tiểu Cốc Dụ lập tức tràn ra.

Cậu dùng đũa xiên một miếng thịt kho Đông Pha, đang định nhét vào miệng thì góc mắt bắt gặp Đổng béo đang nhìn mình ăn thịt.

Ánh mắt Tiểu Cốc Dụ dừng lại trên đôi môi không hề dính dầu của Đổng béo, một suy nghĩ chợt nảy lên trong lòng.

Chú Đổng... chẳng lẽ chú ấy không ăn, mà đưa hết thịt cho mình sao?

"Chú Đổng, thịt này nhiều quá, cháu ăn không hết, chú cũng ăn một ít đi." Tiểu Cốc Dụ nói, không cho Đổng béo cơ hội từ chối, trực tiếp giơ miếng thịt đã xiên cao lên, đút cho Đổng béo.

Đổng béo nhìn đôi tay ngắn của cậu bé cố gắng giơ cao, một cảm xúc khó tả tràn qua lòng, không biết bị điều gì thúc đẩy, Đổng béo cúi người xuống, cắn lấy miếng thịt kho Đông Pha.

Trong khoảnh khắc, hương vị thơm ngon, béo ngậy tuyệt vời bùng nổ trong miệng, Đổng béo ngạc nhiên nhai hương vị quen thuộc, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Cốc Dụ dần trở nên sâu xa.

Trong đôi mắt trong trẻo của Tiểu Cốc Dụ, Đổng béo nhớ lại một số ký ức đã bị chôn vùi sâu trong trí nhớ.

Không nhớ rõ là năm nào, Đổng béo mơ màng sống qua ngày trên đời, một ngày, gã gặp một vị hòa thượng trong rừng.

Hòa thượng đó vụng về lắm, muốn đốt lửa để sưởi ấm lương khô, kết quả là lương khô rơi vào lửa, biến thành một đống tro tàn.

Đổng béo chế nhạo hòa thượng vụng về, rồi bị hòa thượng đó dính chặt lấy.

Hòa thượng nài nỉ gã nấu một bữa ăn cho mình, nói rằng gã trông giống hệt một đầu bếp.

Đổng béo đồng ý.

Đêm đó, sau khi ăn rau dại xào, hòa thượng khen ngợi tài nấu nướng của Đổng béo và nói với gã một điều.

Hòa thượng nói: Quỷ cũng có cách để thưởng thức hương vị, chỉ cần thức ăn là linh hồn trong sạch, tự nguyện giao cho quỷ, thì quỷ có thể cảm nhận được mọi vị giác.

Hòa thượng nói mơ hồ, Đổng béo không tin, sau đó... quên sạch.

Nhưng hôm nay, Đổng béo nhìn vào đôi mắt của Tiểu Cốc Dụ, ký ức lại hiện lên trong đầu.

Hóa ra hòa thượng trông không đáng tin kia... thực sự không lừa dối mọi người.

Tiểu Cốc Dụ thấy Đổng béo đờ đẫn nhìn mình, không khỏi thắc mắc: "Chú Đổng, chú Đổng, chú sao vậy?"

Đổng béo lắc đầu: "Chỉ là nhớ lại một số chuyện xưa."

"À vâng ạ." Tiểu Cốc Dụ mơ hồ gật đầu, lại dùng đũa xiên một miếng thịt kho Đông Pha đưa đến trước mặt Đổng béo, "Chú Đổng, chú ăn thêm miếng thịt đi, cháu vừa ăn nhiều rau lắm rồi, sắp no rồi."

Đổng béo cụp mắt nhìn về phía Tiểu Cốc Dụ còn chưa đến vòng eo của mình, cuối cùng không nhịn được nữa, vươn tay ra, xoa xoa đầu tóc xù của cậu bé.