Chương 12

Tiểu Cốc Dụ lớn lên trong một gia đình như vậy, tính cách rất nhạy cảm, lời nói của một người có thực lòng hay không, cậu thực sự có thể cảm nhận được.

Dù không biết tại sao chú Đổng luôn tỏ ra lạnh lùng và khó tiếp cận như vậy, nhưng Tiểu Cốc Dụ có thể cảm nhận rõ ràng rằng đối phương không ghét bỏ mình.

Đổng béo vừa đến nhà lão Vương đã thấy lão Vương đang mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ. Để ăn được bữa tiệc này, ngày hôm nay lão Vượng đã dậy từ bốn giờ sáng vội vã lên thị trấn, mua về mấy loại thịt mà ngày thường lão không nỡ bỏ tiền ra mua.

Lão còn chọn mua một chai rượu Nhị Oa Đầu* ở cửa hàng tiện lợi.

(*Rượu Nhị Oa Đầu: một loại rượu mạnh không màu, giá khá rẻ nên rất phổ biến trong giới lao động ở vùng phía Bắc và Đông Bắc Trung Quốc.)

Lão Vương thấy Đổng béo đến, cười mỉm nói: "Hôm nay tôi mua không ít món ngon nhá, chỉ đợi anh phô diễn tài nghệ nấu nướng thôi."

Lão bày đống thịt ra cho Đổng béo xem, lão đã mua nửa cân thịt ba chỉ, một bộ xương gà cùng hai quả trứng gà, quả thực đã chi ra không ít tiền.

Phải biết rằng lão Vương thường ngày chẳng mấy khi ăn mặn.

Lão Vương tự mình làm một vườn rau nhỏ bên cạnh nhà, trồng các loại rau theo mùa. Nên không cần phải tốn tiền mua rau.

Đổng béo nhìn thấy chỗ thịt lão Vương mua về, trong lòng nhanh chóng có kế hoạch: "Lấy cho tôi hai củ khoai tây với một bó rau xanh."

Lão Vương nghe vậy lập tức làm theo, Đổng béo thì tự giác lấy rổ ra, đi đến bên giếng múc nước rửa sạch nguyên liệu.

Sau khi rửa sạch mọi thứ, Đổng béo cắt thịt ba chỉ thành những miếng vuông lớn và chiên vàng, sau đó kết hợp với nước sốt bí mật của mình để bắt đầu ninh nhừ.

Thời gian ninh thịt này kéo dài vài tiếng đồng hồ, hơi nóng từ trong nồi bốc lên từng đợt, lão Vương ngửi thấy mùi thơm toả ra, đứng bên cạnh thèm thuồng đến nỗi nước miếng suýt chảy ra.

Cuối cùng cũng được Đổng béo đồng ý.

Theo chỉ dẫn của Đổng béo, lão Vương mở nắp nồi ra, hơi nóng và mùi thịt thơm ngào ngạt lập tức tràn vào mũi lão, lão Vương hít một hơi thật sâu, lúc này mới nhìn rõ hình dáng của miếng thịt ba chỉ kia.

Miếng thịt có màu nâu đỏ hấp dẫn, phần bì bóng bẩy giống như một loại thạch trong suốt, Đổng béo thấy thịt đã nấu xong rồi, rắc một nắm hành lá vào.

"Thịt đông pha, thử đi." Đổng béo đưa đũa cho lão Vương.

Lão Vương nhanh chóng gắp một miếng, không quan tâm đến việc sẽ bị bỏng, lập tức nhét vào miệng.

Thơm! Thực sự quá là thơm!

Lão Vương ăn xong một miếng còn muốn ăn thêm nữa, nhưng lại nhớ đến Đổng béo bây giờ đã có thể cảm nhận được mùi vị, người ta đã vất vả nấu nướng lâu như vậy, nên để gã nếm thử trước một miếng.

Lão Vương lấy một đôi đũa mới đưa cho Đổng béo: "Ngon tuyệt vời, anh cũng thử một miếng đi!"

Đổng béo nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng nhét vào miệng, thịt đông pha tan chảy trong miệng Đổng béo, nhưng gã không hề lộ ra một chút vẻ hưởng thụ nào, mặt mày bình tĩnh nhai hết miếng thịt đông pha trong miệng.

Điều này khiến lão Vương hoang mang: "Sao vậy? Ăn không ngon à?"

Đổng béo lắc đầu, giọng điệu suy sụp: "Không cảm nhận được mùi vị gì."

"Làm sao có thể như vậy?! Không phải anh đã nói rằng anh có thể cảm nhận được mùi vị rồi sao!" Lão Vương mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

"Không biết nữa... "

"Vậy anh... lần trước cảm nhận được mùi vị là ăn cái gì?"

"Cá." Như thể lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau không thể chịu đựng nổi trong đời, Đổng béo bật thốt ra mà không suy nghĩ, đồng thời, trong đầu gã nhanh chóng ôn lại tất cả những khoảnh khắc mà gã có thể cảm nhận được mùi vị đồ ăn, rất nhanh đã tìm ra một điểm chung.

Những đồ ăn mà Đổng béo cảm nhận được hương vị trước đó, đều là những thứ do Tiểu Cốc Dụ đưa cho gã.

Nghĩ đến đây, Đổng béo không thể ngồi yên được nữa, vội vàng rời khỏi nhà bếp, muốn xác minh suy đoán của mình.

Lão Vương thấy Đổng béo không nói một lời mà đi ra ngoài, vội hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Đổng béo để lại một câu "Tôi đi tìm một đứa trẻ" rồi biến mất sau bức tường hàng rào.

Lão Vương bị bỏ lại với khuôn mặt đầy thắc mắc.

Khi Đổng béo đến dưới gốc cây long não lớn, Tiểu Cốc Dụ cũng đang nấu cơm, hôm nay cậu đã lội xuống suối bắt được một số ốc bùn nhớt và ngao cát, đang từ từ nướng chúng trên ngọn lửa nhỏ.

Ngao cát được nướng cho đến khi chúng mở miệng, chín tới, lộ ra phần thịt mềm mại và ngon lành bên trong, Tiểu Cốc Dụ cầm lấy cành cây đã rửa sạch để xới những con ngao cát vẫn còn đang quẫy đạp, chưa chín kỹ vào trung tâm ngọn lửa.

Tiểu Cốc Dụ tập trung toàn bộ tâm trí vào bữa trưa của mình, hoàn toàn không nhận ra đã có người đến gần.

Đổng béo cũng không mở miệng, chỉ lặng lẽ quan sát Tiểu Cốc Dụ bận rộn.

Vài phút sau, Tiểu Cốc Dụ đã chọn lựa những con ốc bùn nhớt và ngao cát chín tới từ đống than hồng, đặt chúng lên lá cây sạch sẽ.