Ngày thứ mười một bị mắc kẹt trong hang, Sơ Niệm dậy rất sớm.
Mặc dù bây giờ cô không biết thời gian cụ thể nhưng cô đoán rằng lúc này là khoảng sáu giờ sáng dựa trên cách mặt trời mọc.
Không có điện thoại di động nhưng đồng hồ sinh học của cô cực kỳ ổn định.
Thức dậy lúc bình minh và nghỉ ngơi lúc hoàng hôn.
Ngoài những hoạt động nhàm chán và thiếu phương tiện giải trí, có thể nói đây là một lịch trình rất lành mạnh.
Sơ Niệm nhặt chiếc áo ngủ mặc vào rồi cầm cốc nước sang hang khác.
Đây là nơi mà Đại Xà phát hiện ra sau khi không cho cô đến gần hố nước.
Hang động này hẳn là nằm cạnh hang cô ngủ, hang nhỏ hơn hang cô ngủ, cửa vào cũng nhỏ hơn, ánh sáng cũng không sáng, hơi mờ.
Nhưng bên trong có một dòng suối trong vắt từ trên núi chảy ra, lưu lượng nước không lớn nhưng cũng đủ để uống và giặt giũ hàng ngày.
Sau khi tắm rửa trở lại động lớn, Đại Xà đã mang về một con mồi.
Con mồi dường như là một con khổng tước, phủ đầy lông rực rỡ, trông rất đẹp mắt, Đại Xà có vẻ rất hài lòng với con mồi này, hắn cất mấy quả trái cây mới hái đi chuẩn bị làm món gà quay.
Sơ Niệm nhìn kỹ thì nhận ra đây không phải là khổng tước mà giống một con gà lôi khổng lồ hơn, mà mào gà này có hình bông hoa, lông trên thân giống nhiều lớp hoa.
Đại Xà tới gần, Sơ Niệm đứng chắn chặn Đại Xà lại.
Cô nói “không” trước, bây giờ dù Sơ Niệm không lắc đầu, Đại Xà dường như hiểu được điều đó có nghĩa là từ chối, cũng thôi không đòi gà quay nữa, chờ Sơ Niệm từ từ bày tỏ ý tứ.
Sơ Niệm nhổ một chiếc lông vũ, chỉ vào mình nói:
“Tôi muốn chiếc lông vũ này.”
Để Đại Xà khỏi hiểu lầm muốn ăn những chiếc lông vũ này, Sơ Niệm đã lấy những chiếc lông vũ đặt trên chiếc giường lá của mình, làm động tác ngủ:
“Tôi muốn trải lông xuống đất ngủ.”
Dù Đại Xà có hiểu hay không, nhưng vì đốt con gà lôi thành than đen mà không phun ra lửa nên Sơ Niệm coi đó là sự hiểu biết của mình.
Con gà đã chết hoàn toàn, trên người không có máu, Đại Xà thích sạch sẽ, hắn sẽ không bao giờ để hang động mình ngủ bị vấy bẩn bởi máu, toàn bộ hang động luôn được giữ gìn sạch sẽ.
Sơ Niệm định cầm con gà lôi ra ao làm sạch.
Nước trong ao không xiết, có dòng nước từ đó chảy vào đều đặn, ngoài ra còn có miệng nước chảy xuống.
Điều mà Sơ Niệm dự định là vứt con gà lôi khổng lồ này vào cống thoát nước để máu chảy thẳng xuống sông đến hạ lưu.
Cái khó bây giờ là làm sao bày tỏ tình cảnh của mình để Đại Xà đồng ý cho cô xuống hố nước lần nữa và giúp cô cõng con gà khổng lồ đến đó.
Khi Sơ Niệm hỏi, Đại Xà thường im lặng quan sát, để cô muốn làm gì thì làm.
Sơ Niệm nhìn nó, nó nhìn Sơ Niệm, hai người nhìn nhau, nhưng Sơ Niệm vẫn chưa biết nói như thế nào.
Nếu bạn cầu xin các bạn cùng lớp giúp đỡ, bạn chỉ cần nói điều gì đó tốt đẹp và hứa rằng lần sau nếu có chuyện gì xảy ra với các bạn cùng lớp, bạn ấy sẽ giúp đỡ lại họ.
Nhưng làm sao có thể yêu cầu rắn? Đây là lần đầu tiên...
Trước đây cô chỉ nuôi mèo con và chó con. Mèo con thích được chải lông vì có sự phân bố dây thần kinh dày đặc ở cằm và thân đuôi, có những chỗ không thể gãi. Chó con thích được chải lông vì đó là cảm xúc. Chúng cần cảm thấy thoải mái khi được chạm vào bởi người mà họ tin tưởng.
Nhắc tới rắn, Sơ Niệm chỉ nghĩ đến bảy tấc...
Cô nhìn thân hình khổng lồ phủ đầy vảy của Đại Xà, hơn nữa cô chỉ nghe nói bảy tấc là điểm chết của rắn chứ không biết bảy tấc ở đâu, cũng không dám động vào.
Sơ Niệm chỉ có thể ngơ ngác nhìn Đại Xà, cho đến khi Đại Xà cúi đầu rắn vàng kiêu hãnh xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, Sơ Niệm bất chợt đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu rắn, vuốt ve vảy trên đầu nó.
Đây cũng là một thử nghiệm, phải không?
Sơ Niệm nhìn thân thể hóa đá của Đại Xà có chút bất an.
Đầu rắn chắc hẳn cũng là nơi Đại Xà chưa động tới, hiệu quả chẳng phải sẽ khác sao?
(Edit: Y Lan Như Mộng)
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Đại Xà lại cử động, cơ thể từ từ cuộn lại, cổ tay quấn quanh chóp đuôi của nó, giống như đang đeo một chiếc vòng tay bằng vàng.
Cô không bao giờ hiểu được hành vi Đại Xà quấn mình có ý nghĩa gì.
Khi một con rắn quấn quanh một con vật, là có ý làm nó ngạt thở rồi nuốt chửng.
Cô đã nhìn thấy Đại Xà dùng đuôi gϊếŧ con quái vật đang đuổi theo mình.
Theo cách tính này, hành vi vướng víu của Đại Xà có thể hiểu là cái ôm, hay sự thân mật vui vẻ.
Sau khi Đại Xà đặt Sơ Niệm xuống đất bằng phẳng, Sơ Niệm nhảy múa, chỉ vào con gà lôi nhiều lần rồi chỉ vào mình, thậm chí còn lấy ra một cốc nước biểu thị rằng mình cần nước. Cuối cùng Đại Xà cũng hiểu ý cô, ngậm con gà đưa cô đến nơi cô muốn đi, đồng thời canh giữ bên cạnh Sơ Niệm.
Lông gà nhúng vào nước nóng sẽ nhổ ra dễ dàng, nhưng Sơ Niệm hiện tại không có nước nóng nên chỉ có thể dùng sức nhổ lông gà.
May mắn thay, lông của chú gà này rất mềm và rụng ngay khi nhổ nên công việc thu gom của cô diễn ra suôn sẻ.
Sau khi rửa hết số lông gà thu được bằng nước sạch, Sơ Niệm cởϊ áσ khoác, trải những chiếc lông gà sạch lên áo rồi đem phơi ở cửa hang cho khô.
Cửa hang có gió thổi, Sơ Niệm ở đó một lát, hai cánh tay lộ ra ngoài nổi da gà.
Thời tiết thật sự bắt đầu lạnh rồi, không thể tiếp tục như vậy, quần áo cô đều là quần áo mùa hè mỏng manh, căn bản không cản được gió thu, huống chi thời tiết bây giờ càng ngày càng lạnh.
Nếu tạm thời không có ai cứu, cô phải tìm cách tìm thứ gì đó ấm áp.
Hàng ngày Đại Xà luôn mang về những con mồi đã nấu chín, nếu lần sau Đại Xà mang đến một con mồi hoàn chỉnh, cô có thể tìm cách giữ lại bộ da thú đó, dù trải dưới người hay che phủ, cũng là một nguyên liệu rất tốt để làm quần áo.
Sau khi phơi lông, Sơ Niệm lấy ra mấy trái cây màu vàng, loại thịt cô thường ăn chính là thịt mà Đại Xà cho cô sau khi đốt, vì đốt nóng không đều nên lớp ngoài cứng, lớp trong thì vẫn chưa chín.
Được Đại Xà cho cơ hội nên Sơ Niệm hôm nay muốn thử tự tay làm món thịt nướng.
Đầu tiên cô cắt bỏ một phần thịt gà lôi, rửa sạch, ép lấy nước từ quả màu vàng, phết lên trên và cuối cùng là ướp.
Thịt gà nhìn rất ngon, đợi một lúc, Sơ Niệm thấy đã chín nên đặt một đống cành cây nhỏ gần cửa hang bên cạnh và cầu xin Đại Xà thổi lửa giúp mình.
Gần đây cô luôn hướng dẫn Đại Xà làm như thế nào khi muốn uống nước nóng, Đại Xà cũng rất sẵn lòng thể hiện khả năng của mình, góp rất nhiều công sức.
Cành cây không nhiều, lửa cũng không lớn, Sơ Niệm cho mỡ vừa bóc lên trên, dùng một ít dầu thấm dưới đáy xẻng để miếng chả gà không bị dính. Trên mặt xẻng đã rửa sạch, sau đó cô đặt gà ướp cẩn thận vào xẻng, và thêm lửa từ kiểm soát nhiệt.
Khi gà gặp dầu nóng, mùi thơm lan tỏa kèm theo âm thanh “xèo xèo”, mùi thơm của thịt kèm theo mùi thơm ngọt ngào của trái cây.
Khi hai mặt đã chín vàng sẽ bốc hơi nghi ngút, Sơ Niệm dùng hai thanh gỗ thẳng mảnh làm đũa gắp một miếng cho vào miệng.
Thịt gà bên ngoài giòn, bên trong mềm, có vị chua ngọt, cuối cùng có vị của món ăn con người.
Nếu khi ướp có muối, sau đó rắc thêm một nắm hành lá xắt nhỏ thì chắc chắn sẽ ngon hơn.
Sơ Niệm gắp một miếng cho Đại Xà, tuy đối với Đại Xà, miếng gà này không đủ để nhét vào răng, nhưng Sơ Niệm cũng cảm nhận được sự quý trọng của Đại Xà đối với món gà nướng.
Con gà lôi to đến mức nếu không có dụng cụ nướng thịt, sợ là nấu đến khi xẻng thủng cũng không thể nấu xong, hơn nữa bây giờ cũng không có dụng cụ nhà bếp. Sơ Niệm hoàn toàn nhờ vào nó đun nước nóng mà uống.
Thế là sau khi nướng xong miếng gà đã ướp, Sơ Niệm ra cành hái một nắm lá tươi, lau hết vết dầu trên xẻng, rửa sạch rồi cất đi.
Đại Xà rõ ràng có chút không vui, hình như muốn ăn món thịt nướng vừa rồi.
Sơ Niệm chỉ có thể dùng tay chân giải thích:
“Không có dụng cụ để nướng thịt. Cái vừa rồi là để đun nước uống.”
Cô giải thích hai lần, Đại Xà cuối cùng cũng không quấy rầy cô nữa, đi đến hố nước, trực tiếp nuốt chửng con gà còn lại, lấy một ít nước ra, lau sạch vết máu trên mép, cuối cùng còn dùng thân đem toàn bộ tro tàn quét xuống vách núi, đi đi lại lại nhiều lần dọn sạch nơi này.
Sơ Niệm cho rằng đây có lẽ là thói quen, thói quen dọn dẹp của loài rắn, chúng dùng vảy phủ lên mình một lớp tro rồi đưa xuống nước và làm sạch cơ thể.
Sơ Niệm nhìn những chiếc lông vũ phơi khô ở cửa hang nghĩ, nếu những chiếc lông này không quá mềm thì có thể dùng làm chổi quét nhà.
Loay hoay một hồi, thời gian trong ngày đã trôi qua.
Sơ Niệm nhặt lông vũ, nhìn giường lá của mình, những chiếc lá bị người lăn đi lăn lại thành từng mảnh, cũng trở nên mềm mại hơn, khi khoác lên mấy chiếc lông vũ đẹp đẽ này, chẳng mấy chốc chúng sẽ được nao phủ bởi một lớp lông vũ ấm áp. Những mảnh vụn khó làm sạch, Sơ Niệm bắt đầu lưỡng lự khi phải chia tay chúng lần nữa.
Cô muốn dùng lông vũ làm gối, cô mở ba lô, lấy ra tất cả mọi thứ đặt vào mặt trong của chiếc giường lá, rồi đặt mấy chiếc lông mềm mại vào bên trong, chiếc túi trông có vẻ phồng lên gần giống như một chiếc gối, ấn vào mềm mại và vừa phải.
Làm gối xong, Sơ Niệm lại sắp xếp đồ đạc, đồ ăn mang theo đã ăn hết, giờ chỉ còn một cốc nước, một la bàn, một xẻng và một con dao quân dụng, một chiếc điện thoại chết máy, thuốc xịt côn trùng, bút và giấy.
Sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng, Sơ Niệm đi ra cửa động nghỉ ngơi.
Không biết Đại Xà từ lúc nào ra ngoài trở về, thân rắn khổng lồ bay vào trong hang.
Nó đang bay!
Nó thực sự có một đôi cánh!
Đôi cánh vàng mờ trong khúc xạ lấp lánh dưới ánh nắng, khiến chúng đẹp đến khó tả.
Rắn vàng có cánh và phun lửa từ miệng.
Ngoài cú sốc, một điều khác dần dần hiện rõ trong tâm trí Sơ Niệm.
Những suy nghĩ lướt qua đầu cô, khiến Sơ Niệm không thể tiếp tục suy nghĩ trước khi có thể bắt kịp chúng.
Đại Xà tiến đến quấn cô lao thẳng xuống, Sơ Niệm theo bản năng ôm lấy thân rắn, không biết nó sẽ đưa cô đi đâu.