Chương 8

Đây là lần đầu tiên Sơ Niệm ra khỏi động.

Cô trốn thoát một lần suýt bị thú rừng ăn thịt nhưng cuối cùng được Đại Xà cứu đưa về hang.

Mỗi buổi sáng khi thức dậy, cô sẽ hít thở không khí trong lành ở cửa hang, nhìn ra xa và ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên dưới.

Nhưng cô chưa bao giờ chính thức đặt chân lên vùng đất thần kỳ này, cũng chưa bao giờ cô đắm chìm trong đó, nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của ngọn núi rừng.

Đại Xà bước đi rất nhanh, cô nghe thấy tiếng gió rít bên tai, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại, dù bị đuôi nó quấn chặt nhưng Sơ Niệm vẫn vô thức ngồi lên, tay cô ôm lấy thân rắn chặt chẽ để giữ thăng bằng cho cơ thể.

Cô không biết Đại Xà đưa mình đi đâu.

Cô chỉ biết rằng Đại Xà lớn lên trong núi rừng này có khả năng định hướng riêng, có thể còn chính xác hơn cả la bàn.

Họ băng qua một ngọn núi, vượt qua một con suối nhỏ, chặng đường dường như rất dài nên Đại Xà dừng lại uống nước, Sơ Niệm cũng uống vài ngụm nước bên suối.

Uống nước xong họ tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi, Sơ Niệm không gặp một bóng người nào.

Nhưng nghĩ mà xem, ở đây có núi rừng vô tận ngút tầm mắt, có rất nhiều sinh vật nguy hiểm mà cô chưa từng thấy bao giờ, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm cũng không dám qua đêm ở đây, ai còn dám rời khỏi nhà ở lại đây...?

Khi nằm trên lưng rắn, cô thậm chí còn tự hỏi liệu mình có sống sót được ba ngày lang thang một mình trong núi rừng sâu mà không gặp Đại Xà hay không.

Khi mặt trời lặn, ánh bình minh tràn ngập bầu trời, Đại Xà lại dừng lại.

Lần trước là uống nước, nhưng lần này Sơ Niệm không hiểu vì sao lại dừng.

Đại Xà đặt cô trên một bãi đất bằng phẳng, xung quanh là thảm thực vật thưa thớt không có gì đặc biệt.

Sơ Niệm vẫn ở nguyên tại chỗ, Đại Xà tuy đã biến mất khỏi tầm mắt nhưng cô không chạy đi chạy lại.

Bây giờ cô không có la bàn, không có đao, không có thứ gì bảo vệ, sau khi trải qua mối nguy hiểm, cô hiểu sâu sắc nguy hiểm trong núi rừng này nên không dám liều lĩnh thêm lần nào nữa.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng xào xạc ở phía sau.

Chưa kịp nhìn rõ dư ảnh lướt qua mình là gì thì đã thấy Đại Xà từ hướng dư ảnh đi tới, cuộn tròn một con vật có tai to, thân hình như thỏ.

Sở dĩ nói giống thỏ là bởi vì nó có đôi mắt đỏ cùng đôi tai giống thỏ, nhưng hàm răng trong miệng lại giống răng lợn rừng, trông cực kỳ sắc bén và không hề dễ thương như con thỏ chút nào.

Thậm chí có thể nói không chút nghi ngờ rằng con thỏ này cực kỳ hung hãn, với tốc độ nhanh và một đôi răng nanh sắc nhọn, mức độ sát thương mà nó gây ra là không thể coi thường.

Giờ phút này, Sơ Niệm tin chắc, nếu bị bỏ lại ở đây một mình ba ngày, chắc chắn cô không thể sống sót.

Cô thậm chí còn không gϊếŧ được một con thỏ...

Đây là thực tế đáng buồn.

Đại Xà dùng đuôi nhổ một mảnh cỏ nhỏ ở khoảng trống, đặt con lợn rừng và con thỏ mà mình gϊếŧ trên mặt đất, thổi vài ngụm lửa, nướng chín lợn rừng cùng thỏ, nói Ti Ti hai tiếng, tựa hồ muốn nói là đã chín rồi, có thể ăn.

Sơ Niệm lại sửng sốt.

Trong mắt cô, khả năng học hỏi và bắt chước của Đại Xà rất mạnh, nhưng hiện nay phương pháp nhổ cỏ rồi cho lửa vào khoảng trống của Đại Xà rõ ràng được con người sử dụng để ngăn lửa lan.

Hành vi này đã vượt qua sự hiểu biết của cô về động vật trong tự nhiên.

Bên ngoài không có dao nên không có cách nào xẻ thịt trước khi ăn, Sơ Niệm chỉ có thể đợi đến khi con thỏ không còn nóng nữa rồi dùng răng cắn xé phần đen ngoài cùng và gặm phần ăn được bên trong.

Cô không ăn hết được lợn rừng và thỏ, thậm chí còn không ăn hết một cái chân thỏ, phần còn lại đã bị Đại Xà nuốt chửng.

Sơ Niệm nhận xét rằng không giống con người, Đại Xà không cần ba bữa một ngày, ngoài công việc dọn dẹp thông thường, Đại Xà có khi nuốt chửng một con mồi lớn là no trong hai ngày.

Vậy nên cô có thể kết luận rằng lần này Đại Xà dừng lại vì trời đã khuya và nó đặc biệt đi tìm thức ăn cho cô.

Ở một khía cạnh nào đó, Đại Xà nuôi cô rất tốt.

Bên bờ đất bằng có con suối, Sơ Niệm đi rửa tay rồi lại lên đường cùng Đại Xà.

Cuối cùng họ dừng lại trước một hẻm núi trước khi trời tối.

Nơi này giống như một cái rãnh sâu được tạo thành bởi một vết nứt trên mặt đất, nhìn thoáng qua không thấy đáy, Sơ Niệm chỉ nhìn một cái rồi quay đi, không phải vì sợ độ cao mà cô sợ hơn là thứ không xác định trong đó.

Không ngờ Đại Xà lại muốn mang cô đi xuống.

Có vẻ như đây là đích đến.

Khi đi xuống hẻm núi, Sơ Niệm lại nhìn thấy đôi cánh của Đại Xà, đôi cánh của nó thường được giấu dưới lớp áo giáp phía sau, khi nó mở cánh thì chiếc áo giáp phía sau nó mở ra trước, một đôi cánh lớn lao ra, đẹp hơn bướm sải cánh, mạnh mẽ hơn đại bàng bay cao, tốc độ ổn định và nhanh chóng.

Đáy hẻm núi kỳ thật có ánh sáng, chung quanh mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một số động vật nhỏ đang chạy trốn tứ phía vì sợ hãi khi nghe thấy tiếng rơi xuống.

( Edit: Y Lan Như Mộng)

Bước vào đây giống như bước vào một thế giới cổ tích thơ mộng.

Đại Xà hình như rất quen thuộc nơi này, sau khi đáp xuống liền chắp cánh đưa Sơ Niệm về một hướng.

Sơ Niệm phát hiện trong hẻm núi có rất nhiều đom đóm, nhưng ánh sáng của đom đóm kém xa ánh sáng trong hẻm núi, và dường như chúng không phải là nguồn sáng.

Đến cửa một hang động trong hẻm núi, Đại Xà đặt cô xuống.

Ánh sáng ở cửa hang sáng hơn bất kỳ nơi nào khác trong hẻm núi, Đại Xà ra hiệu cho Sơ Niệm đi vào, cô lưỡng lự, đi theo ánh sáng vào trong hang.

Cô không còn lựa chọn nào khác, giờ cô đã ở trong tay Đại Xà, dù Đại Xà có muốn cho cô vào hang rồng thì cô cũng không thể trốn thoát.

Khi mới vào động, Sơ Niệm cảm thấy động này không khác gì động mình đang ở hiện nay, có thể là do hẻm núi ẩm ướt, trên vách động có vài loại cỏ thấp mọc, thậm chí có loài còn nở hoa.

Nụ hoa không lớn, một số có màu xanh, đỏ, hồng, thưa thớt và đẹp mắt.

Sơ Niệm muốn dừng lại hái vài bông hoa, nhưng nhìn Đại Xà cứ giục cô đi vào, cô đành bỏ ý định.

Đại Xà có vẻ muốn bảo cô làm gì đó.

Hang rất sâu, gió thổi suốt, đi được chừng năm phút, Sơ Niệm trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, không thể tin được và bịt miệng lại.

Có một viên ngọc đêm lớn ở đây!

Còn nhớ có lần Sơ Niệm đọc tin viên ngọc phát sáng lớn nhất thế giới có đường kính 1,6 mét.

Cô dè dặt ước tính, viên ngọc phát sáng này dài mười mét, hình dáng không đều, giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, ánh sáng nó phát ra không phải là ánh sáng xanh lục thông thường mà là một quầng sáng trắng nhàn nhạt, giống như có một luồng khí lạnh từ từ chảy ra, như ánh trăng.

Trong lúc đang say mê ngắm nhìn, Đại Xà bò đến bên cạnh viên ngọc phát sáng thò ra một chiếc đầu rắn, dường như muốn nói: Nhìn đây, đây là báu vật mà rắn tìm được cho ngươi.

Sơ Niệm chợt nhớ tới Tinh Tinh Thảo bên chiếc giường lá của mình.

Chẳng lẽ Đại Xà thấy vật đó phát sáng về đêm nên đưa cô đến đây để xem viên ngọc khổng lồ phát sáng sao?

Ngoài ra Sơ Niệm không nghĩ ra được lý do nào khác.

Nhưng nghĩ đến đây, Sơ Niệm lại bối rối.

Vì sao Đại Xà lại mang Tinh Tinh Thảo so sánh với ngọc, chẳng lẽ muốn nói với cô rằng trong đó có một bảo vật to hơn và sáng hơn.

Đại Xà có chỉ số IQ rất cao, con người thường so sánh chỉ số IQ của động vật với trẻ em, nếu nó có thể đạt tới chỉ số IQ của một đứa trẻ bảy, tám tuổi thì đó đã là loài động vật rất thông minh. IQ của Xà có lẽ cao hơn cô.

Cuối cùng, cô xác định hành vi đưa mình đi xem ngọc trai của Đại Xà là: một trò chơi so sánh giữa người và rắn.

Nghĩ đến cũng buồn cười, có lúc cô thực sự cảm thấy con rắn này rất giống người thật.

Nghĩ Đại Xà là người, Sơ Niệm vì ý nghĩ này mà cười lớn, đây là lần đầu tiên cô cười kể từ khi đến đây.

Có thể ngày mai cô sẽ bị ăn thịt, nhưng ít nhất hiện tại cô vẫn còn sống và đang chứng kiến những điều kỳ diệu mà người bình thường cả đời sẽ không bao giờ nhìn thấy, đây cũng có thể là một hoàn cảnh sống.

Cũng như bây giờ, cô không thể sống thiếu Đại Xà.

Sẽ tốt hơn nếu bạn trân trọng từng ngày trong cuộc đời mình.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy tình cảnh của mình cũng không đến nỗi tệ, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.

Nụ cười của cô đã thu hút ánh nhìn của Đại Xà.

Sơ Niệm khen:

“Ngươi thật lợi hại”.

Cô không biết Đại Xà có hiểu được lời khen của con người hay không, nhưng hôm nay cô rất vui và lời khen đó là sự thật.

Trong hang động không có loài thực vật nào giống như cô từng thấy trước đây, sau khi nghĩ lại, cô thấy khắp nơi đều là một khung cảnh mới lạ.

Sơ Niệm đoán rằng trong hẻm núi này có một số khoáng chất chưa được khám phá, theo thời gian, không chỉ nhiều viên ngọc đêm lớn nhỏ được hình thành mà ngay cả hoa cỏ mọc ở đây cũng bị khoáng chất này xâm nhập. Bản thân những thực vật còn sống sót sẽ phát ra ánh sáng yếu ớt, tạo nên hẻm núi huyền ảo và đẹp đẽ như một giấc mơ.

Cô thậm chí còn tìm thấy dấu vết của nấm ở đây.

Cây nấm phát sáng khiến cô nhớ đến nấm ánh nắng trong Plants vs Zombie.

Đó chỉ là một điều đáng tiếc.

Cô sợ những thực vật có chứa khoáng chất kim loại nặng không thể ăn được.

Ngược lại, Sơ Niệm rất muốn hái về ăn thử, đã nhiều ngày cô chưa ăn thịt nào ngon.

Cô như một đứa bé tò mò bước vào thế giới cổ tích, khám phá xung quanh hang động, Đại Xà chắc nghĩ rằng đây là nơi tuyệt đối an toàn, cả thân rắn đang bay lượn trên viên ngọc đêm, lười biếng nhìn cô lang thang khắp nơi.

Khi Sơ Niệm không còn cầm được vật gì trong tay hay trong túi áo nữa, Đại Xà lại cuộn cô lại như thể đã đến lúc phải rời đi.

Khi về động, Sơ Niệm đặt tất cả những thứ đó lên đầu chiếc giường lá của mình.

Những viên ngọc đêm này quá sáng nên cô cất chúng vào một góc hang.

Chất những viên ngọc sáng vô giá trong góc như một đống đá, Sơ Niệm chợt cảm thấy mình hơi ngông cuồng.

Sau khi cất đi những viên ngọc trai phát sáng mang về, cô còn có một nhiệm vụ quan trọng khác, cô cẩn thận lấy đám cỏ phát sáng mang về từ trong túi ra.

Những loại cây khác cần rất nhiều đất để tồn tại, nhưng cỏ thì khác, cỏ mềm dẻo hơn, chỉ cần cho nó một ít đất là có thể tồn tại, cô có một túi đất, đủ nuôi cỏ.

Sơ Niệm trồng loại cỏ này ở cửa hang để nó có thể đón được ánh sáng mặt trời với hy vọng nó sống mạnh khỏe.

Sơ Niệm đêm nay rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô ngủ muộn như vậy, cũng là đêm ngủ thoải mái nhất.

Sau khi cô ngủ say, Đại Xà lặng lẽ rời khỏi cửa hang.