Chương 6

Hàng ngày Đại Xà mang trái cây về sẽ mang theo cành cây để trái cây luôn tươi ngon nhất có thể.

Lá được gom lại làm rơm ngủ, cành cũng chất thành một đống nhỏ.

Hôm nay cô mang đi phơi quần áo chỉ dùng hai hoặc ba cái dày hơn, những cành còn lại thực ra có thể sử dụng được.

Ví dụ như dùng làm củi để đun nước.

Cô chưa hề uống một ngụm nước nóng nào kể từ khi đến đây, cô không thể tiếp tục như vậy được.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, còn mấy ngày nữa đến ngày kinh, cho dù là trong những tháng hè nóng nực nhất, cô cũng không dám ngâm mình trong nước lạnh liên tục, nếu không trong kỳ kinh nguyệt sẽ đau đớn tột cùng.

Nghĩ đến đây, Sơ Niệm lại bắt đầu lo lắng chuyện khác.

Con gái khi đến kỳ kinh nguyệt, trên người luôn có mùi máu tanh mơ hồ, liệu Đại Xà có đỏ mắt, ham muốn đến gần và nuốt chửng cô trong một ngụm không?

Đây là tin xấu gấp đôi.

Tất nhiên, vấn đề khó khăn trước mắt cô là làm thế nào để nhóm lửa.

Không nên nghĩ quá xa, tốt hơn hết là nghĩ xem bây giờ cô uống nước nóng như thế nào.

Ngày xưa trong lớp, một giáo sư đã từng nói rằng loại gỗ nào có thể làm tăng tỷ lệ thành công việc khoan gỗ để tạo lửa.

Đầu tiên cô cần một chiếc que quay và một mảnh gỗ, cũng như bùi nhùi có thể dễ dàng đốt cháy.

Cũng có thể thay thế bằng giấy vệ sinh nhưng thanh quay và đế xoay cần phải được lựa chọn kỹ lưỡng.

Sơ Niệm bước đến đống cành cây chất cao trong góc động, chọn một khúc gỗ mỏng, mềm làm que quay và một khúc gỗ linh sam làm đế.

Sau khi chọn được cành cây ưng ý, Sơ Niệm lấy dao trong ba lô ra, gọt cành cây mỏng thành hình đầu bút rồi chặt một đoạn gỗ làm đế xoay.

Nhưng sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô nhìn số giấy vệ sinh còn lại, quyết định lấy vài chiếc lá khô.

Giấy vệ sinh tuy dễ cháy nhưng cũng cháy rất nhanh, tốt hơn hết nên dùng một lượng nhỏ giấy vệ sinh để thu lại tia lửa, lót lá khô dưới giấy vệ sinh, lá này cũng có thể bắt lửa và cháy rất lâu.

Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Sơ Niệm ngồi xuống đất, dùng chân cố định thanh gỗ linh sam trên đế rồi bắt đầu xoay chiếc cần quay trong tay thật mạnh và nhanh.

Sau khi xoay vài phút, cô không biết phần đế có ấm lên không, nhưng lòng bàn tay cô bắt đầu đau.

Khi giáo sư trình diễn trong lớp, ông làm dễ dàng chuyển lên lửa.

Khi Sơ Niệm đang bực bội thì một đầu rắn lớn lao tới.

Sơ Niệm tập trung tới mức quên mất mình đang ở trong hang với Đại Xà, lúc này chợt nhìn thấy Đại Xà, cô vẫn còn giật mình lùi lại một bước.

Đại Xà có vẻ tò mò không biết cô đang làm gì.

Tạo lửa bằng cách khoan gỗ không phải là điều cô có thể biểu đạt rõ ràng bằng cách lắc đầu, gật đầu hay chỉ tay.

Sơ Niệm căn bản không giải thích, dù sao Đại Xà cũng không sao, chỉ cần nó không quấy rầy.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, lần này Sơ Niệm làm động tác không chịu bỏ cuộc cho đến khi thất bại, tiếp tục thực hiện động tác trên tay, liên tục xoay chiếc que gỗ.

Quay không biết bao lâu, trên bề mặt xuất hiện những mảnh vụn màu đen, dấu hiệu của sự thành công.

Cô vui mừng tăng tốc, dùng sức chà xát, cuối cùng một tia lửa bén vào tờ giấy vệ sinh, tờ giấy bốc cháy, sau đó đốt cháy những chiếc lá bên dưới.

Sơ Niệm cẩn thận bảo vệ ngọn lửa, tiếp tục thêm lá, khi ngọn lửa đã đủ ổn định, cô lần lượt cho thêm cành nhỏ vào.

Cô thực sự đã thành công.

Dường như cảm thấy Sơ Niệm vui mừng vì đã đốt lửa thành công, Đại Xà quẹt đuôi trước mặt cô, chỉ để lại một đống khói.

Nhìn ngọn lửa cô khổ cực thắp lên bị dập tắt, như thể niềm tin mà Sơ Niệm đã gây dựng cuối cùng cũng bị dập tắt theo.

Sơ Niệm không kiềm chế được nữa, òa khóc.

"Sao lúc nào cũng phải dọa tôi vậy? Tôi thực sự rất sợ rắn"

"Cậu có biết không, tôi chỉ muốn viết luận án tốt nghiệp thật tốt, cũng không biết làm cách nào mà đột nhập vào địa phận của cậu, tôi không phải cố ý."

“Tôi thực sự rất khó để đốt được ngọn lửa này. Vì nó, lòng bàn tay tôi đã bị mài mòn rất đau”.

“Cậu nên một ngụm ăn thịt tôi thay vì hành hạ tôi như thế này.”

Nỗi sợ hãi, căng thẳng và tuyệt vọng vốn bị đè nén bấy lâu nay đều tuôn ra vào lúc này.

Một người phụ nữ mất liên lạc với đoàn du lịch, bị quái vật truy đuổi và cuối cùng được Đại Xà mang về hang để làm lương thực dự trữ.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Tất cả những điều này khiến cô cảm thấy như một giấc mơ, một cơn ác mộng khiến cô không thể tỉnh dậy.

Kiên trì bấy lâu, Sơ Niệm cuối cùng cũng không nhịn được đột phá tâm lý phòng ngự, khóc đến thở dốc, sổ mũi nước mắt, thân thể run rẩy như bị oan rất nhiều.

Ngay lúc này, Đại Xà phun lửa trước mặt cô khiến ngọn lửa vừa tắt càng bùng cháy dữ dội cũng không thể khiến nước mắt cô dừng lại.

Thấy lửa lại nhóm lên mà Sơ Niệm vẫn không ngừng khóc, Đại Xà lại quấn cô lên.

"Thả tôi ra! Con rắn thối!"

Sơ Niệm vùng vẫy đấm và đá chân tay, vặn vẹo cơ thể, cố gắng thoát khỏi xiềng xích của nó một cách tuyệt vọng.

Cô không bao giờ muốn lại gần Đại Xà này nữa.

Trong lúc giằng co, Đại Xà nhìn thấy vết thương lòng bàn tay cô, con ngươi thẳng đứng hơi co lại, cuộn chân tay Sơ Niệm đang vơ loạn xạ, rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi rắn liếʍ vào lòng bàn tay chảy máu của cô.

Vừa rồi Sơ Niệm xoay củi để đốt lửa, mấy mảnh gỗ nhỏ theo vết rách đã ăn vào máu thịt, bây giờ bị lưỡi Đại Xà liếʍ, rất nóng rát và đau đớn.

Sơ Niệm không thể cử động nên chỉ có thể để nó dọn dẹp hết đống đổ nát rồi mới thả cô xuống.

Sau khi làm xong, Đại Xà đi xuống vách núi biến mất không dấu vết.

Sơ Niệm khóc quá lâu, cô rúc vào góc không còn sức lực, cảm thấy cơ thể mình kiệt sức vì khóc.

Không lâu sau, Đại Xà quay lại ép cô ăn trái cây còn xanh.

Sau khi bị bong gân mắt cá lần trước cùng vết thương ở tay lần này, Sơ Niệm đã có thể kết luận rằng đây có lẽ là một loại thuốc.

Động vật trong tự nhiên khi bị bệnh sẽ tự tìm thuốc chữa trị cho mình, còn loại quả xanh này có lẽ là thuốc chữa vết thương.

Sau khi ăn xong quả xanh, Sơ Niệm nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, mí mắt co giật do tác dụng phụ.

Khi cô tỉnh dậy, mặt trời bên ngoài sắp lặn, chỉ còn nhìn thấy cả một vùng trời rộng lớn bị nhuộm đỏ.

Sơ Niệm dậy, Đại Xà cũng động, cuộn con thú dở dang ném vào góc, trước mặt Sơ Niệm biểu diễn kỹ năng đốt than, nướng quái thú thành cục than.

Sơ Niệm cuối cùng cũng biết món thịt cô đang ăn có nguồn gốc từ đâu.

Đôi mắt cô mở to không thể tin được trong một thời gian dài.

Sơ Niệm vẫn luôn nghe nói thú rừng sợ lửa, nhìn thấy lửa sẽ tránh xa.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một con vật có thể thở ra lửa, và đó cũng là một con Đại Xà thích ngâm mình trong nước.

Nướng xong con mồi, Đại Xà khéo léo mở ba lô Sơ Niệm, lấy đao ra, cắt thịt thành từng miếng nhỏ, đưa cho Sơ Niệm một phần, phần còn lại tự mình ăn.

Sơ Niệm đắm chìm trong cú sốc vừa rồi, hồi lâu không thể bình phục, mãi đến khi Đại Xà cho cô ăn, cô mới vội vàng chủ động ăn thịt.

Ăn thịt xong, Đại Xà lăn mấy cành cây trong góc ra đặt trước mặt rồi thở ra lửa để thắp sáng hang động.

Lòng bàn tay cô đã mỏi mòn mới có thể phóng ra vài tia lửa, nhưng Đại Xà lại dễ dàng đốt cháy cành cây.

Lần đầu tiên cô cảm thấy sự bất tiện khi giao tiếp giữa các loài khác nhau.

Nếu biết tiếng rắn, hay Đại Xà nói được tiếng người thì không biết sẽ tránh được bao nhiêu rắc rối, không cần phải mài gỗ để nhóm lửa, vì chỉ một lời cũng có thể khiến Đại Xà phun ra ngọn lửa.

Nhưng cô cũng biết điều này không thể xảy ra.

Người là người, rắn là rắn, dù Đại Xà có IQ cao hơn thì cũng không thể trở thành người, không nói được tiếng người.

Sau khi giải xong bài toán nhóm lửa, Sơ Niệm lấy trong ba lô ra cốc nước và một chiếc xẻng nhỏ, đây là thứ cô dùng khi thu thập mẫu thực vật, bây giờ Sơ Niệm muốn dùng nó để làm một chiếc nồi có thể đun sôi nước.

Sơ Niệm đã rửa sạch cái xẻng mấy ngày trước khi không có việc gì để làm.

Cô không muốn uống nước sôi sủi bọt lần đầu tiên đun, cô từ từ đợi cho đến khi nước trên đó gần bốc hơi hết, Sơ Niệm mới rót nước sạch trong cốc vào.

Lần này, sau khi nước sôi, Sơ Niệm đổ hết nước nóng vào cốc nước, đợi nguội rồi mới uống.

Sơ Niệm cuối cùng được uống nước nóng, bắt đầu nhớ vị muối, nước trắng xóa trôi đi đồ ăn béo ngậy trong miệng, nhưng vị trong miệng lại càng ngày càng kém.

Cô uống hết nước nóng và nhìn Đại Xà.

Có lẽ hôm nay cô khóc làm nó sợ nên Đại Xà đã ở bên cạnh cô, canh giữ cô từng bước đi.

Sơ Niệm không biết cách thuyết phục Đại Xà cho mình ra thế giới bên ngoài.

Ngoại trừ lần trốn thoát, cô đã tám ngày không rời khỏi hang động này, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chắc chắn sẽ phát điên.

Vì ban ngày ăn quả xanh ngủ cả buổi chiều nên Sơ Niệm khó buồn ngủ dù màn đêm đã buông xuống.

Cô nằm trên chiếc giường lá do chính mình làm ban ngày, cuối cùng không còn tảng đá cứng nào bên dưới, cô tìm lại được cảm giác hạnh phúc đã lâu không gặp.

Cô lật người mở ba lô ra, muốn lục lọi những vật dụng còn lại của mình, khi nhìn thấy, cô lại thấy bên trong có những đốm sáng nhỏ như đom đóm.

Cô sờ vào thì phát hiện ra đó là chiếc lọ đựng Tinh Tinh Thảo, trước đây cô vẫn thắc mắc tại sao Tinh Tinh Thảo như một cái cây lại phát sáng, bây giờ cô đoán có lẽ trên Tinh Tinh có chứa khoáng chất nào đó. Cây thực sự phát sáng, không phải thực vật mà là khoáng chất trên đó.

Nếu ánh sáng mạnh hơn, có lẽ đám cỏ này có thể dùng làm nguồn sáng, nhưng bây giờ còn lâu mới đủ, ban đêm chỉ dùng làm vật trang trí, còn mờ hơn cả đèn Tiểu Dạ.

Sơ Niệm cuối cùng lựa chọn đem cỏ phát ra ánh sáng yếu ớt đặt ở trong góc, thủy tinh cường độ cao trong trường hợp bình thường sẽ không vỡ, cô không lo chai thủy tinh bị vỡ khi lật lại.

Sau khi trang trí xong, động tối cuối cùng cũng trông ấm áp một chút, không còn lạnh lẽo nữa, Sơ Niệm cảm thấy đêm nay mình có thể ngủ ngon.

Phía sau cô không thấy được, Đại Xà cũng đang trầm ngâm nhìn vật phát sáng đó.

Tác giả có lời muốn nói về vấn đề các bạn quan tâm: Đại Xà có ba hình dạng và có thể nói chuyện.