Lưỡi rắn bất ngờ vào miệng cô nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một miếng thịt chua ngọt, cùng cảm giác ươn ướt trơn trượt lạ lẫm.
Sơ Niệm không ăn cũng không nhổ miếng thịt ra, ngậm nguyên trong miệng một phút.
Đại Xà thấy cô lâu không nuốt, có vẻ lo lắng tưởng cô có chuyện gì nên muốn lại gần kiểm tra.
Sơ Niệm vội vàng nhai mấy miếng rồi nuốt xuống, xua tay nói:
“Tôi ăn rồi, không cần lại đây.”
Làm quen với nhau mấy ngày qua, Đại Xà đã hiểu được ý nghĩa cử chỉ đơn giản của Sơ Niệm, cô ngăn lại, không lại gần nữa, hắn dùng cái đuôi rắn lăn trái cây để ép ra nước làm một miếng thịt để ăn, rồi lại làm miếng thịt khác nhét vào miệng Sơ Niệm theo cách tương tự lần trước.
Lần này Sơ Niệm không chút do dự, trực tiếp nuốt xuống.
Cho dù Đại Xà không làm điều gì độc ác và có hại thì Sơ Niệm về cơ bản cũng không dám từ chối Đại Xà.
Trong lòng cô luôn tự thuyết phục rằng con thú trước mặt chỉ là một con thú, nó không hề có ý nghĩ bẩn thỉu nào với cô, nó chỉ cho cô ăn vài miếng thịt, cách làm có chút sai lầm, nhưng đó không phải là một người đàn ông, nếu mình không nghĩ quá nhiều về nó, sẽ không có gì xảy ra.
Nghĩ như vậy, Sơ Niệm cuối cùng cũng không còn chống cự hành động được cho ăn nữa.
Đại Xà cho cô ăn một miếng, hắn cũng sẽ ăn một miếng.
Một ngụm cho rắn, một ngụm cho người.
Ăn xong nửa miếng thịt, Sơ Niệm lắc đầu nói:
“Tôi no rồi”
Sau đó chỉ vào bụng mình.
Cô không biết Đại Xà có hiểu được lời mình nói hay không, phần lớn chỉ nói cho chính mình nghe, chỉ cần Đại Xà có thể hiểu được động tác thì mục đích của cô sẽ đạt được.
Lâm Cửu bị mắc kẹt trong hang động này tám ngày, hiện tại không có tin tức gì từ thế giới bên ngoài.
Trong lúc này, cô lấy điện thoại di động ra bật lên xem xét, những tin nhắn báo nạn mà cô cố gắng gửi đều không được gửi đi.
Cô nói chuyện với Đại Xà chỉ để tránh cho bản thân mất đi khả năng ngôn ngữ, đồng thời cũng để bản thân bớt cô đơn hơn.
Đôi khi cô cũng lấy sổ ra ghi lại ngày tháng, hoặc viết vài câu để trút bỏ nỗi sợ hãi, để mắng Đại Xà, hay thầm động viên mình phải mạnh mẽ lên. Cô thường xuyên tự nhủ phải làm việc chăm chỉ để tồn tại.
(Edit: Y Lan Như Mộng)
Tuy nhiên, sau bao nhiêu ngày, Sơ Niệm vẫn có tin vui, đến giờ Đại Xà vẫn chưa có ý định ăn thịt cô, cũng có thể Đại Xà mạnh như vậy, trong núi rừng có quá nhiều thứ ăn được. Không. Cũng có thể Đại Xà vẫn còn tò mò về cô, và cô phát hiện ra rằng Đại Xà luôn quan sát lời nói và hành động, thậm chí còn học cách bắt chước.
Nhưng khi thời tiết trở lạnh và thức ăn khan hiếm vào mùa đông thì sao?
Sơ Niệm không muốn nghĩ nữa, tập trung ăn thịt.
Sơ Niệm có thể ăn vài miếng thịt, nhưng trong mắt Đại Xà, mấy miếng thịt đó không đủ nhét kẻ răng hắn.
Sơ Niệm nhìn Đại Xà đi ra, chẳng mấy chốc đã mang về một miếng thịt cháy đen và nhiều hoa quả, không biết từ đâu đến.
Lần này, sau khi Đại Xà thái thịt xong, Sơ Niệm cũng giúp ép nước.
Đại Xà ăn xong đi ra cửa động nằm uể oải, tựa như đang phơi nắng hoặc có lẽ đang chợp mắt.
Sơ Niệm tiếp tục chất cành Đại Xà mang về vào một góc khác, gom cành lá riêng.
Ngủ trên sàn đá rất khó chịu, mỗi sáng thức dậy, toàn thân cứng đờ, đau đớn như bị đá đè lên, ngay cả chiếc áo sơ mi Sơ Niệm mặc cũng bị rách vài chỗ, trông như một mảnh quần áo rách nát.
Sơ Niệm nghĩ ra cách nhặt lá, đắp áo khi ngủ, ban đêm ngủ ít nhất cũng có một chỗ mềm mại, tích góp mấy ngày qua giờ đã tích được một đống nhỏ, có lẽ đêm nay cô có thể ngủ trên chiếc giường lá nhỏ mềm mại và ấm áp của riêng mình.
Sau khi nhặt lá gạt cành sang một bên, người Sơ Niệm đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Cô liếc nhìn Đại Xà vẫn đang ung dung nằm ở cửa hang, ôm áo khoác định đi đến ao nước sâu trong hang để tắm rửa.
Sau khi chân cô lành lại, Đại Xà không còn đưa cho cô những trái cây nhỏ màu xanh đó nữa, Sơ Niệm ngập ngừng đi lại trong hang, nhưng nó chỉ nhìn mà không ngăn cản cô.
Ngoại trừ lần đó cô muốn tìm đường như lạc vào mê cung, mê cung dưới núi quá tối, điện thoại di động không có ánh sáng nên dù có bản đồ vẽ tay cô cũng lạc đường.
Từ đó về sau, Sơ Niệm thận trọng không dám khám phá mê cung nữa mà hàng ngày đều đến hồ trong vực sâu tắm rửa.
Vực sâu lên xuống, nước ở rìa rất cạn, càng ngày càng sâu.
Sơ Niệm chỉ dám tùy tiện lau người ở chỗ nước cạn bên cạnh, rồi vội vàng mặc quần áo đi về.
Nhưng hôm nay Sơ Niệm muốn tắm rửa thật sạch sẽ, thậm chí còn muốn tự giặt quần áo, tận dụng thời tiết bên ngoài tốt, hẳn đặt ở cửa động, một lát sẽ khô.
Cô cởϊ qυầи áo, dùng chân kiểm tra mực nước từng chút một, khi nước ngập đến đầu gối, cô mới từ từ ngồi xổm xuống, ngâm toàn bộ cơ thể vào trong.
Dựa theo ngày tháng, bây giờ đã là cuối hè, Sơ Niệm ban đêm ngủ sẽ có chút lạnh, không nhịn được cuộn tròn mà ngủ, tuy nhiên, nước trong hồ không hẳn mát mẻ, nhiệt độ vừa phải, rất dễ chịu.
Sơ Niệm ngâm mình một lúc rồi lấy quần áo qua, vì không có bột giặt nên chỉ có thể phủi bụi trên quần áo, sau đó đặt quần áo lên tảng đá ven bờ, chuẩn bị bắt đầu tắm rửa.
Đúng lúc đó cô nghe thấy âm thanh Ti Ti.
Chắc chắn Đại Xà đã đến tìm cô sau khi tỉnh lại không thấy.
Mặc dù ở đây rất tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng con người, nhưng mọi thứ trong mắt rắn chắc chắn rõ ràng hơn những gì cô nhìn thấy, Sơ Niệm không muốn bị Đại Xà nhìn thấy.
Cô hoảng sợ rút lui, cố gắng che thân mình sâu vào nước.
Không ngờ cô vẫn đánh giá thấp sức cản của nước và độ trơn của đá nên khi rơi xuống cơ thể liền nhanh chóng chìm vào bên trong
Sơ Niệm cố gắng vùng vẫy, cố gắng đứng dậy bằng kiểu bơi cẩu nhưng mấy lần đều không thành công, cho đến khi có vật gì đó quấn quanh eo và bụng kéo cô lên khỏi mặt nước.
Vì uống phải mấy ngụm nước nên bị sặc, mái tóc dài ngang vai bù xù che mặt, Sơ Niệm ho mấy tiếng, dùng tay vén lớp tóc dính trên mặt ra, nhìn rõ Đại Xà trong nước.
Vì vảy của nó được nhuộm nước nên trong ánh sáng mờ ảo trông rất đẹp còn chói lóa hơn cả mặt hồ lấp lánh, giống như vàng ròng.
Nhưng hơi thở trên người Đại Xà có vẻ không dễ chịu lắm, như đang tức giận, khó chịu.
Sơ Niệm không khỏi tự hỏi liệu nó có hiểu nhầm điều gì vì hành động mình vội vã xuống nước hay không.
Cô giải thích:
“Trời tối quá, tôi không nhìn rõ nước sâu bao nhiêu nên bị trượt chân ngã”.
Cô khoa tay múa chân biểu đạt ý mình, không biết Đại Xà có thể hiểu được bao nhiêu khi cô nói một câu dài và phức tạp như vậy.
Đại Xà cuộn cô lại đặt ở bên hồ cách xa mặt nước.
Sơ Niệm lập tức ngồi xổm xuống, cuộn tròn thành quả bóng, im như chim cút.
Quần áo của cô vẫn còn ở dưới nước!
Đại Xà có vẻ khó hiểu trước phản ứng của cô, chỉ dùng thân mình tách cô ra khỏi hồ, như không muốn cô lại gần hồ.
Sơ Niệm không dám đứng dậy, ôm đầu gối chỉ vào quần áo:
"Quần áo.”
Đại Xà không biết quần áo là gì, một bộ biểu tình khó hiểu.
Sơ Niệm chỉ có thể đưa một tay chỉ vào quần áo dưới nước, rồi chỉ vào thân mình:
"Cái tôi mặc gọi là quần áo. Quần áo trên người tôi, dưới nước, là quần áo tôi..."
Lần này Đại Xà vẫy đuôi như hiểu ra điều gì, vớt đống đồ lên rồi duỗi đuôi lại gần Sơ Niệm, như muốn cuộn tròn đồ của Sơ Niệm, đưa cô ra ngoài.
Cảm giác của chiếc vảy trên người vẫn chưa tan đi, Sơ Niệm sợ Đại Xà thực sự sẽ đưa mình ra ngoài nên đứng dậy, lắc đầu và hét lên:
“Tôi có thể tự mình đi ra ngoài.”
Động tác Đại Xà khựng lại, Sơ Niệm nhân cơ hội nhanh chóng ngồi xổm xuống, rút từ trong đống quần áo ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào.
Áo sơ mi trắng rất dài, có thể che một phần đùi Sơ Niệm.
Sau đó cô đứng dậy, ôm bộ quần áo khác trong tay rồi chạy ra khỏi hang nước.
Khi ra ngoài, Sơ Niệm nhặt vài cành to, đặt ở cửa hang, nơi có thể phơi nắng, khoác quần áo vào, vỗ tay hài lòng nói.
"Xong rồi.”
Bản thân cô đứng ở cửa hang, ý muốn phơi khô áo và tóc càng nhanh càng tốt.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ sẽ giảm xuống, nếu ướt qua đêm sẽ có nguy cơ bị cảm lạnh, ở đây không có thuốc cảm, cô cần phải chăm sóc cơ thể thật tốt.
Trong khi làm những việc này, Đại Xà cứ nhìn cô cách đó không xa, ánh mắt không hề rời khỏi.
Bị nhìn chằm chằm hồi lâu, Sơ Niệm cảm thấy có chút khó chịu, liền né sang một bên tìm chỗ thoải mái phơi nắng.
Đại Xà Ti Ti hai lần, hắn thò đầu vào khe hở giữa cành cây và Sơ Niệm, như muốn cùng cô phơi nắng.
Trên người Đại Xà không có vết nước.
Những chiếc vảy trên người Đại Xà dường như ngăn không cho nước đọng lại trên thân, nó trồi lên khỏi mặt nước theo cô, trên người vẫn còn ẩm nước, trong khi cơ thể Đại Xà đã khô ráo.
Tạo hóa quả thực đã thiên vị và đã ban cho nó một lợi thế sinh tồn độc nhất vô nhị, cũng như màu sắc lộng lẫy này.
Khi phơi nắng, Đại Xà tỏ ra rất thoải mái, âm thanh Ti Ti không biết là đang nói gì, nheo mắt nhìn như đang ngủ.
Cuối cùng, phơi mình khô, quần áo trên thân cây gần khô, Sơ Niệm nhìn những cành cây trong hang và chợt nảy ra một ý tưởng mới.