Chương 4

Ngay thời khắc cuối cùng cô sắp bị dã thú đánh gϊếŧ, Đại Xà lập tức xuất hiện, dùng cái đuôi của mình đem con quái vật kia quét ngã trên mặt đất.

Quái vật đau khổ rống lên, dường như còn muốn đứng dậy, nhưng Đại Xà lại quét nhẹ cái đuôi bổ một chút, con quái vật triệt để mất đi thanh âm, không còn động đậy.

Giải quyết quái vật đuổi theo cô, sát khí nồng đậm trên thân Đại Xà biến mất.

Mới lúc nãy đuôi rắn quét một cái đem con quái vật gϊếŧ chết, giờ động tác lại nhẹ nhàng mà cuốn cô lại.

Sơ Niệm một cử động cũng không dám.

Nó có phải là cũng muốn gϊếŧ cô?

Hoặc là trực tiếp một hơi nuốt cô vào bụng.

Nếu như có thể lựa chọn kiểu chết, Sơ Niệm tình nguyện lựa chọn bị nó một hơi nuốt mất, dạng chết này sẽ không quá đau khổ.

Nhưng Đại Xà đều không có nuốt.

Nó dường như chỉ là đơn giản đưa cô cuốn lại, sau đó nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, trở lại bên trong hang núi kia.

Bóng đêm quá sâu, Sơ Niệm lại quá khẩn trương, cô căn bản không có thấy rõ, cao như vậy mà vách đá lại thẳng đứng, Đại Xà làm thế nào mang theo một người trưởng thành đi lên.

Sơ Niệm thậm chí hoài nghi Đại Xà có phải là lớn lên có cánh, cho nên mới có thể ở trên vách núi như giẫm trên đất bằng.

Đem cô đặt ở chỗ sâu trong sơn động, sau đó Đại Xà lại rời đi.

Sơ Niệm núp ở bên trong nơi hẻo lánh, thử thăm dò muốn đứng lên. Mắt cá chân đau đớn lại làm cô đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ngồi dựa vào trên vách đá.

Hôm nay cô gần như chạy cả ngày đều không có nghỉ ngơi, không chỉ có là đau đến mắt cá chân, hai chân thậm chí toàn thân đều vừa mệt lại đau nhức, phảng phất trên người mỗi một tế bào đều không phải của mình.

Bây giờ lại bị mang về cái sơn động này, tâm tình Sơ Niệm hết sức phức tạp.

Không rõ Đại Xà vì sao lại cứu cô, cũng không hiểu Đại Xà đưa mình mang về sơn động mục đích là gì.

Nhưng không thể không thừa nhận, về sau trở lại sơn động, cô ngược lại không còn lo lắng sẽ có động vật khác đến ăn mình.

Nhất định trên danh nghĩa, cô trở thành đồ ăn dự trữ cho Đại Xà.

Từng nghe lão nhân nói qua, động vật thông minh thậm chí sẽ tại lãnh địa của mình chăn nuôi một chút con vật dự trữ lương thực, vào thời điểm thiếu thốn đồ ăn sẽ ăn chúng. Tựa như chuỗi thực vật của nhân loại, chọn chăn nuôi gà vịt cá, thậm chí là heo dê trâu chờ nó lớn sau đó thỏa mãn cái bụng của mình.

Đại khái đối với Đại Xà mà nói, cô chính là một loại đồ ăn mỹ vị. Nó một lúc không nỡ ăn hết, trước chăn nuôi làm đồ ăn dự trữ.

Nghĩ như thế, cô vậy mà tại trong sơn động ngủ.

Ngủ một giấc như muốn chết đi, tỉnh lại sau giấc ngủ ngoài trời đều đã sáng rõ, có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu ở cửa hang, hôm nay thời tiết vô cùng tốt.

Chân cô không tiện di chuyển, chỉ có thể trước từ dưới đất bò dậy, dùng tay bóp nhẹ tứ chi đau nhức.

Bóp nhẹ một đoạn thời gian, cảm giác trên người cơ bắp không còn cứng đờ, Sơ Niệm mới chậm rãi ngồi dậy.

Cô phát hiện bên cạnh lại xuất hiện vài nhánh cây mới, nhánh cây gần nên cô có thể đυ.ng tay tới, phía trên cùng giống như hôm qua, treo mấy quả giống đào mật có thể ăn.

Kỳ thật hôm qua Sơ Niệm đã sinh ra nghi hoặc, nhánh cây quả này là ai chặt, là ai đem tới đây.

Thời điểm cô đang phân vân, lại một khối đen sì giống như hòn đá bị ném tới.

Cái vật này lớn như vậy, bề ngoài cháy đen, thậm chí có nhiều chỗ tầng ngoài cùng đã cháy thành than.

Một cái đuôi đem khối đen xì ném trước mặt cô, Sơ Niệm ngửi được một cỗ mùi khét, mờ mịt ngẩng đầu.

Đại Xà nhìn cô, chóp đuôi nhăn nhó lắc lư một chút, lại nhanh chóng tại bên trong tầm mắt Sơ Niệm giấu đi, biến mất không thấy gì nữa.

Chẳng biết tại sao, Sơ Niệm từ mặt rắn nhìn thấy vẻ đắc ý.

Về đắc ý của nó hẳn là từ cục đá đen xì trên mặt đất.

Thấy Sơ Niệm không có động tác, Đại Xà dùng cái đuôi đem lưng Sơ Niệm đẩy đi qua, mở ra, lấy ra dao quân dụng bên trong, sau đó dùng dao quân dụng muốn cắt cục than này.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Sơ Niệm không khỏi sợ hãi thán phục năng lực học tập cùng cái đuôi Đại Xà linh hoạt.

Rõ ràng cô chỉ ở trước mặt nó mở ra ba lô hai lần, Đại Xà vậy mà có thể chính xác sử dụng khóa kéo mở ba lô, đồng thời dùng cái đuôi lấy dao ra, như thể đây là chuyện nhỏ.

Càng làm cho Sơ Niệm kinh ngạc chính là, cái cục than đen kia được giao quân dụng mở ra, bên trong vậy mà là thịt không biết đại xà dùng cách nào nướng chính!

Sơ Niệm suy đoán, trước mặt hoa quả cùng thịt chín đều là Đại Xà tìm cho cô.

Tựa như muốn cho trâu ăn cỏ, cho gà ăn gạo, Đại Xà là thật dự định nuôi mình, tìm đồ cho cô ăn.

Thịt chín không có một tia hương vị, nhưng là đối với Sơ Niệm đã hai ngày chưa ăn qua đồ ăn nóng mà nói, đây đã là mỹ vị khó quên.

Cô ăn no tám phần liền ngừng lại. Đại Xà thấy Sơ Niệm rốt cục ăn, nhưng ăn không nhiều, lần nữa dùng cái đuôi quấn một miếng thịt đút cho cô.

Sơ Niệm khoát tay lắc đầu:

"Tôi đã ăn no."

Động tác Đại Xà dừng lại. Sơ Niệm vì phòng ngừa Đại Xà nghe không hiểu mà tiếp tục khoa tay, chỉ chỉ bụng của mình.

"Nó đã to ra rồi, tôi thật ăn no."

Đại Xà dường như hiểu được hành động này, liền dùng đuôi thọc vào trong áo cô, nhiệt độ trên da nó thấp hơn con người, vảy cọ vào da cô tê dại cho đến khi chiếc đuôi quấn quanh bụng cô, sau đó hơi căng lại.

Sơ Niệm sợ quá không dám động đậy.

Đại Xà dường như đang đo bụng cô, không có ý làm cô đau, quấn một vòng rồi từ từ rút ra, hái một quả màu đỏ trên cành gần đó đặt vào tay cô.

Lần này Sơ Niệm đã hiểu ý.

Đại Xà cảm thấy cô ăn quá ít và có vẻ không muốn ăn thịt nên mời cô ăn loại trái cây màu đỏ này.

Cô cắn từng miếng nhỏ trái cây màu đỏ, nhìn Đại Xà nuốt hết chỗ thịt chín còn sót lại, như thể sắp ăn xong bữa.

Tất cả những trao đổi hôm nay đã thuyết phục Sơ Niệm rằng Đại Xà này có chỉ số IQ rất cao và thậm chí có thể hiểu đại khái ý khoa tay múa chân của cô.

Nhưng những điều này không thay đổi sự thật rằng nó xem cô thành đồ ăn dự trữ.

Mọi kiến thức khoa học phổ thông đều nói rằng rắn là loài động vật máu lạnh, ngay cả đồng loại cũng có thể gϊếŧ hại, ăn thịt lẫn nhau.

Sơ Niệm theo bản năng sợ hãi sinh vật này, không gì có thể thay đổi được sự phản kháng bẩm sinh.

Ăn xong đồ ăn trên mặt đất, Đại Xà lại đi xuống vách đá.

Sơ Niệm chán nản tựa vào bức tường đá cứng, nhét ba lô dưới mông làm đệm, Tinh Tinh Thảo bên trong đã héo úa, mất nước giờ như hoa khô.

Sơ Niệm lấy cuốn sổ ra, trong đó có ghi chú, bức vẽ ngẫu hứng, những dòng chữ bên lề là cô viết ra khi đang lang thang trong suy nghĩ.

Cô ghi lại những trải nghiệm của mình trong những ngày qua, từ tuyệt vọng đến sợ hãi, vừa viết vừa khóc.

Cuối nhật ký Sơ Niệm viết: Nếu một ngày nào đó tôi chết, nhất định là bị Đại Xà ăn thịt.

Nếu bị gϊếŧ, Đại Xà chắc chắn sẽ không đọc được tờ giấy và sẽ vứt nó đi, mong một ngày nào đó sẽ có người nhìn thấy tờ giấy này biết được sự thật về việc cô bị gϊếŧ như thế nào.

Viết xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thì thấy Đại Xà đã trở về không biết từ lúc nào.

Nó cúi xuống, đầu rắn từ từ tiến lại gần, thậm chí có thể nhìn thấy một người phụ nữ nhỏ bé trong con ngươi thẳng đứng của nó.

Sơ Niệm nín thở, nhét cuốn sổ vào sau lưng không dám cử động, khi hơi thở của Đại Xà phả vào mặt, cô còn nhắm mắt lại.

Trên mặt cô có cảm giác ươn ướt và trơn trượt, theo sau nước mắt dừng lại ở mí mắt, mí mắt khẽ run lên, cô nghe thấy giọng Ti Ti do Đại Xà tạo ra.

Sơ Niệm từng đọc trong một cuốn truyện kỳ lạ rằng tiếng Ti Ti của rắn có thể đang truyền tải một thông điệp nào đó, giống như con người có thể nói chuyện và giao tiếp, động vật cũng có thể giao tiếp bằng tiếng kêu.

Sau khi âm thanh Ti Ti qua đi, cơ thể Sơ Niệm lại bị cuộn lại, cô không khỏi mở mắt ra thấy mình cuộn lại giống như đêm đầu tiên Đại Xà đưa cô về, giống như một cuộn nhang muỗi.

Trong hoàn cảnh đó, Sơ Niệm thậm chí còn quên khóc, mở to mắt nhìn Đại Xà lại gần, con rắn liếʍ sạch nước mắt, để lại cảm giác vừa ướt vừa trơn.

Sau khi Sơ Niệm ngừng khóc, Đại Xà từ đâu đó lấy ra hai quả màu lục lam nhỏ, cỡ bằng hạt đậu phộng, cuộn lại bằng đuôi rắn rồi cho vào miệng cô.

Vị đắng thanh mát, không có nhân, nhanh chóng tan chảy trong miệng.

Nó có vẻ thích cho cô ăn vài thứ, mặc dù Sơ Niệm không nhận ra cái này là cái gì!

Ăn xong, Sơ Niệm có cảm giác như uống thuốc ngủ, choáng váng đến nỗi mí mắt run run.

Những ngày tiếp theo, Đại Xà hàng ngày đều mang trái cây và thịt chín đến cho Sơ Niệm, những gì còn sót lại đều được Đại Xà dọn dẹp.

Lớp thịt mà Đại Xà mang đến hàng ngày bên ngoài đã cháy đen, nhưng trái cây hôm nay nó mang về lại khác, đó là một loại trái cây màu vàng trông hơi cứng.

Sơ Niệm cắn một miếng, chua ngọt.

Đại Xà đã khéo léo xẻ thịt đặt trước mặt cô.

Sơ Niệm nhìn trái cây rồi nhìn miếng thịt chín chẳng có mùi vị gì, trong đầu chợt nảy ra một cách ăn mới lạ, vắt nước trái cây lên từng lát thịt xem có ngon không.

Để không lãng phí, cô chỉ thử một miếng trước, sau khi cho vào miệng, cô ngạc nhiên thích thú, nó hơi giống thịt chua ngọt nửa chín, không ngon lắm nhưng ăn được, ngon hơn thịt không có gia vị.

Đại Xà nhìn động tác của cô cảm thấy rất khó hiểu, đầu rắn hơi nghiêng.

Sơ Niệm thật sự không thể làm ngơ trước ánh mắt của nó, liền làm một miếng thịt chua ngọt với nước trái cây, mạnh dạn đưa bàn tay run rẩy của mình ra, thăm dò hỏi:

“Muốn ăn thử không?”

Đại Xà chậm rãi giật miếng thịt ra khỏi tay cô, Sơ Niệm vội vàng rút tay ra.

Nhưng khi cô làm một miếng khác, Đại Xà lại nghiêng cái đầu to lớn của mình lại và phát ra âm thanh Ti Ti.

Sơ Niệm hiểu ý nghĩa của nó, cũng giống như nói muốn ăn tiếp.

Cô lại đưa miếng thịt trên tay ra nhưng Đại Xà lại lắc đầu.

Hành động này khiến Sơ Niệm choáng váng.

Đây là lần đầu tiên Đại Xà có động tác giống con người.

Nó cũng học được từ cô à?

Khi Sơ Niệm đang choáng váng, Đại Xà chộp lấy miếng thịt trong tay Sơ Niệm, lưỡi rắn cạy mở môi cô rồi nhét miếng thịt vào miệng.