Chương 13

Tần Nguyệt tuân thủ, buông tay ra, lùi lại một chút.

Mạnh Tứ Thanh tận dụng cơ hội lùi xa cô hơn nữa.

Lúc này dưới đáy mắt lạnh lùng của Tần Nguyệt hiện lên chút nghi ngờ.

"Em đang tránh cái gì?" Tần Nguyệt từ trên cao nhìn xuống cô.

Bước dần đến, "Đây không phải là điều em muốn sao."

"Bây giờ em lại trốn tránh, không còn giống Mạnh Tứ Thanh ban nãy nữa." Tần Nguyệt thẳng thắn xé bỏ lớp vỏ bọc trà xanh của Mạnh Tứ Thanh.

Tần Nguyệt không phải kẻ ngốc.

Cô sống gần ba mươi năm, đã làm mưa làm gió trên thương trường nhiều năm, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy.

Trước kia ở siêu thị, cô đã bị mê hoặc bởi khuôn mặt quá ư là hợp với sở thích của mình, mới có chuyện phép cô gái tiếp xúc gần với mình.

Điều này dẫn đến sự cố bị hôn sau đó.

Nhưng khi cô một mình trở về tầng trên.

Khi cô có thời gian suy nghĩ một mình, cô nhanh chóng nhận ra, mình đã trở thành con mồi của Mạnh Tứ Thanh.

Mọi thứ Mạnh Tứ Thanh thể hiện trước ống kính, đều là giả tạo.

Cô gái là đứa nhỏ xấu xa, giả ngoan để nhận được lợi ích.

Trước mặt cười ngọt ngào, nhưng sau lưng lại lộ ra những chiếc răng nhọn của thú nhỏ.

Là một thợ săn xuất sắc, lại chào sân với dáng vẻ của một con mồi dễ bị tổn thương.

Tần Nguyệt không ghét bỏ loại con gái này, thậm chí còn có chút hứng thú.

Cô cũng có thể chơi đùa cùng Mạnh Tứ Thanh.

Nhưng nếu Mạnh Tứ Thanh muốn tìm kiếm sự chú ý của cô, thì cần phải thể hiện cho cô thấy sự chân thành và khả năng của mình.

"Dù giống hay không cũng là em."

Mạnh Tứ Thanh trêu chọc cô, "Chị cũng giống như vậy phải không?"

"Trước mặt người khác lạnh lùng không thèm liếc, nhưng sau lưng lại là kẻ nhỏ nhen hay ghi hận?" Mạnh Tứ Thanh dựa cằm vào tay, nói một cách lười biếng.

Tần Nguyệt sửa lại chiếc áo bị nhăn, nhẹ nhàng nói, "Đối với Cung Bọ Cạp, việc ghi hận là bình thường."

Làm sao người như chị lại tin vào cung hoàng đạo như vậy?

Lời Mạnh Tứ Thanh muốn nói tiếp bị mắc kẹt ở cổ họng, thế giới quan của cô lại một lần nữa sụp đổ.

"Ồ..."

Mạnh Tứ Thanh hơi cười ra tiếng.

Bị Tần Nguyệt cắt ngang như vậy, cơn tức giận giống như một cú đấm đánh vào bông, lặng lẽ tan biến.

"Lúc nãy hôn chị là do em hấp tấp, vậy bây giờ chị muốn xử lý thế nào?"

Mạnh Tứ Thanh băng qua Tần Nguyệt ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay bắt chéo chân, mỉm cười nhìn Tần Nguyệt, trong mắt hoàn toàn không có chút gì là lo lắng.

“Chậc chậc —"

Tần Nguyệt đặt khớp tay lên môi, tiếng cười trào ra.

Trong mắt Tần Nguyệt, cô gái giống như một chú mèo con, vươn vuốt sắc nhọn ra một chút, lộ những chiếc móng hồng nhỏ bé.

Không đáng sợ, lại còn khá đáng yêu.

[Thật là đáng yêu.]

Nghe thấy tiếng lòng của Tần Nguyệt, sắc mặt của Mạnh Tứ Thanh tối sầm lại, bàn tay siết chặt run rẩy.

Quá coi thường người...

"Tắt chức năng đọc tâm đi."

Mạnh Tứ Thanh tức giận ra lệnh cho hệ thống cp, mắt không thấy tim không đau, cô không muốn nghe nữa.

Hệ thống cp không thể nghe thấy nội dung đọc tâm, hoàn toàn mơ hồ về tâm trạng của chủ nhân, nhưng cũng ngoan ngoãn tắt chức năng đọc tâm.

Không còn khả năng đọc tâm, Mạnh Tứ Thanh cảm thấy như có một tảng đá lớn được gỡ bỏ khỏi lòng mình.

Cô ho một tiếng, nghiêm túc đối diện với Tần Nguyệt ngồi trước mặt mình.

"Em đã hôn tôi, em nên xin lỗi và bồi thường."

Tần Nguyệt nói một cách nhẹ nhàng, lời nói không chút sức nặng như bèo trôi nổi.

"Chị muốn gì?"

Mạnh Tứ Thanh cảnh giác nhìn cô, "Những việc vi phạm pháp luật, làm khó người khác, em đều không thể làm."

"Không khó..."

Tần Nguyệt đứng dậy, "Tôi chưa bao giờ làm khó người khác."

"Thật sao?"

"Nhóc à, có tham vọng là điều tốt, nhưng khi muốn có được thứ gì đó, hãy thể hiện sự chân thành và tham vọng của mình."

Tần Nguyệt nhẹ nhàng chạm vào mũi Mạnh Tứ Thanh, sau đó uyển chuyển quay người vào phòng tắm.

Mạnh Tứ Thanh hơi sững sờ một chút, sau đó phản ứng lại.

Tần Nguyệt đang nói rằng, muốn xây dựng mối quan hệ tốt với cô ấy, cần phải thể hiện thái độ nghiêm túc.

Cô ấy đang chê bai thái độ đùa giỡn của Mạnh Tứ Thanh.

Mạnh Tứ Thanh tựa trán cười khẽ, không ngờ mình bị phát hiện.

Tỷ tỷ không hổ là tỷ tỷ.

Mạnh Tứ Thanh không biết đã liên tưởng đến ai, nụ cười tan biến, giọng nói gần như là thán phục.

"Tỷ tỷ... quả nhiên xứng là tỷ tỷ."

Tiếng nước róc rách từ phòng tắm vang lên, Mạnh Tứ Thanh mới trở về hiện thực.

Mạnh Tứ Thanh quay đầu, ánh mắt chuyển hướng về cửa phòng tắm.

Cánh cửa làm từ chất liệu kính trong suốt phản chiếu dấu vết nước và hình dáng mơ hồ, mang một chút mộng mơ như sương biển, phía dưới sương mù là một nàng tiên cá quyến rũ động lòng người.

Giả bộ đứng đắn.

Keo kiệt.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như thể đang nhìn chằm chằm vào một người nào đó.

Chị gái dễ thương ư?

Chẳng dễ thương chút nào.