Chương 12

Cố Dương mở to mắt, khuôn mặt dính máu mũi trở nên buồn cười và lố bịch, "Mạnh Tứ Thanh, cô vu khống!"

Hai khoé môi Mạnh Tứ Thanh rũ xuống như thuyền úp, quay người, bắt đầu khóc.

Gương mặt xinh đẹp của cô lấm tấm nước mắt, nức nở cầu xin Tần Nguyệt, "Chị ơi, xin chị tha thứ cho Cố Dương đi."

"Đừng vì em mà làm hỏng mối quan hệ của hai người."

Tần Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Cố Dương, "Chúng tôi vốn dĩ đã không có quan hệ gì."

"Bây giờ, Cố tổng có thể đi rồi."

"Tôi và Mạnh Tứ Thanh, bây giờ có việc cần nói."

"Rầm—"

Tiếng đóng cửa lạnh lùng vang lên, Tần Nguyệt đã đuổi Cố Dương ra khỏi cửa.

"Phù...” Sảng khoái.

Chưa kịp cười đủ, Mạnh Tứ Thanh đã bị Tần Nguyệt nắm lấy cổ tay, trực tiếp bị ép dựa vào tường.

Không cho cô một cơ hội phản ứng.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, dưới sự phân chia của ánh sáng và bóng tối, khuôn mặt của Tần Nguyệt nửa sáng nửa tối, lạnh lùng với chút u uất, giống như một nàng tiên cá xuất hiện trên những tảng đá biển vào lúc bình minh, một cách lặng lẽ với sức hút ma mị khiến người ta sa chân vào biển cả.

Khoảng cách giữa hai người lúc này rất ám muội, hơi thở nóng bỏng của Tần Nguyệt cùng mùi hương lạnh lẽo trên cơ thể cô vương vấn trước mũi Mạnh Tứ Thanh, còn lưng thì tựa vào bức tường lạnh lẽo.

Dưới sự đối lập giữa lửa và băng, Mạnh Tứ Thanh cảm thấy không thoải mái, hít một hơi, cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô bối rối hỏi.

"Chị... chị định làm gì vậy?"

"Ồ..." Tần Nguyệt đáp, ánh mắt dần dần dịch chuyển từ bụng phẳng của cô lên đôi môi, giọng nói lạnh lùng, "Đến giải quyết vấn đề xuất hiện trong phòng khách lúc nãy."

Vấn đề trong phòng khách?

Mạnh Tứ Thanh không kịp phản ứng trong chốc lát, rồi nghe thấy một tiếng lòng mới truyền vào đầu.

[Muốn hôn thử lần nữa xem sao.]

"Ể?"

Tiếng lòng này xuất hiện quá đột ngột.

Như một mũi tên được bắn ra, đột ngột đâm vào lòng Mạnh Tứ Thanh, khiến cô ánh lên vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.

Cô có phần bị đơ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

"Cái... cái gì?"

Mạnh Tứ Thanh nghi ngờ mình đang bị ảo giác, đầu óc choáng váng.

Một ngày trải qua quá nhiều sự kiện xuyên sách và đọc tâm, khiến đầu óc cô xuất hiện ảo giác.

Cô vừa nghe thấy cái gì?

Là Tần Nguyệt nói [muốn hôn thử lần nữa] thật sao?

Làm sao có thể.

Mạnh Tứ Thanh trong lòng mạnh mẽ lắc đầu, điều này không thể nào.

Tần Nguyệt trong cuốn sách này là người cao cao tại thượng, lạnh lùng không thể tiếp cận...

[Muốn hôn thử lần nữa.]

Đôi mắt xanh như viên ngọc của Tần Nguyệt hơi hướng xuống, dán chặt vào môi của Mạnh Tứ Thanh, tiếng lòng lại một lần nữa vang lên trong đầu Mạnh Tứ Thanh, như để xác nhận.

Mẹ ơi…

"Chúng ta cần giải quyết vấn đề phát sinh trong phòng khách lúc nãy."

Tần Nguyệt nghĩ rằng cô ấy không nghe rõ, ánh mắt từ môi Mạnh Tứ Thanh di chuyển lặp đi lặp lại.

"Em đã hôn tôi, em phải bồi thường."

"Há?"

Mạnh Tứ Thanh bị lag 3 giây mới hiểu, mím môi, không muốn chấp nhận, lòng cô như có pháo hoa.

"Em không muốn?"

Cánh tay của Tần Nguyệt chống vào tường hiện ra cơ bắp xinh đẹp, mang theo vẻ đẹp của sức mạnh, đôi mắt xanh của cô ấy hơi rũ xuống, màu sắc trở nên sâu thẳm hơn, dường như chứa đựng nỗi buồn.

Như đại dương sâu thẳm, có thể nuốt chửng mọi sinh vật.

Giọng nói lạnh lùng của cô trở nên trầm thấp hơn, mang theo sự hoài nghi, "Tại sao?"

Bây giờ Mạnh Tứ Thanh bị Tần Nguyệt ép dựa vào tường, gần như bị ôm vào lòng, không khí giữa hai người có chút ấm áp không thể giải thích.

Và bây giờ Tần Nguyệt lại tiến lại gần cô một chút, hương lạnh cùng với hơi ấm bao phủ lấy Mạnh Tứ Thanh.

Tần Nguyệt vốn đã lạnh lùng như ánh trăng, lại là tổng giám đốc của một công ty xa hoa, chỉ cần tỏ ra một chút khí thế của người bề trên đã rất đáng sợ.

"Em... em đồng ý..."

Mạnh Tứ Thanh lùi về phía tường phía sau một chút, khi nhận ra mình không còn đường lui, nhẹ nhàng đẩy Tần Nguyệt nhưng không đẩy được.

Cô khó xử nói: "Chị... chị lùi lại một chút đi."

"Quá gần rồi..."

Thật sự quá gần.

Cô là trà xanh.

Nhưng cũng đã FA từ khi sinh ra đến nay hơn hai mươi năm.

Đối mặt với tình huống này, cô...

Thực sự hơi bất lực.

"Gần ư?"

Tần Nguyệt không như lời yêu cầu mà lùi lại, thay vào đó còn dựa sát xuống hơn một chút nữa.

Cô vòng một tay qua eo Mạnh Tứ Thanh, cằm tựa vào cổ cô, giọng nói ngây thơ, "Nhưng mà, lúc ở phòng khách, chúng ta còn gần nhau hơn thế này nhiều."

"Lúc đó, chúng ta còn gần nhau hơn bây giờ nhiều lắm."

Tần Nguyệt nghiêng đầu lặp lại, ánh mắt của cô và Mạnh Tứ Thanh chạm nhau, cùng với hơi thở của hai người, môi với môi gần như có thể chạm vào nhau.

Mạnh Tứ Thanh hít một hơi sâu.

Bàn tay đặt trên eo, hơi thở gần cổ, hơi thở quanh mũi, và khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ gần sát...

Vẻ đẹp lạnh lùng kia quấn quanh sự ngứa ngáy của du͙© vọиɠ, khiến người ta mê muội.

Mạnh Tứ Thanh nuốt nước bọt, lắc đầu cố gắng dập tắt những du͙© vọиɠ trỗi dậy trong lòng.

Tần Nguyệt không ghét sự tiếp xúc của cô.

Nhưng cô không thể tiếp tục nữa...

[Nếu bây giờ mình hôn cô ấy, cô ấy có khóc không?]

[Khóc lên chắc sẽ rất đẹp.]

Giọng nói lạnh lùng của Tần Nguyệt vang lên trong đầu, nội dung không khỏi khiến Mạnh Tứ Thanh giật mình.

"Không được!"

Mạnh Tứ Thanh nhắm mắt, quay đầu đi, cố gắng đẩy Tần Nguyệt ra.

Cô đẩy vào vai của Tần Nguyệt, "Hãy nói chuyện tử tế, đừng đứng gần thế này!"