Chương 14

Cùng với làn sương mù tan biến ở cửa, Tần Nguyệt mặc chiếc váy ngủ, bước ra từ phòng tắm với thân hình đẫm hơi nước.

Dáng người cao ráo do máu lai khiến cô vô cùng quyến rũ, chân không mang giày đi trên sàn, để lại dấu vết nước lênh láng, dọc theo là đôi chân dài thẳng tắp, cơ bắp ẩn hiện do luyện tập thường xuyên.

Tần Nguyệt vừa đi về phía phòng ngủ vừa lau khô mái tóc của mình.

Trong động tác, xương vai trắng nõn như cánh bướm sắp cất cánh, thỉnh thoảng vài sợi tóc ướt quấn lấy nó, từng giọt nước lăn xuống, cuối cùng thấm vào chiếc váy ngủ trắng tinh.

Hình ảnh Tần Nguyệt với khí chất lạnh lùng giờ đây trở nên mềm mại hơn nhiều.

Khi cô cúi đầu lau tóc, vài sợi tóc tinh nghịch hôn lên khóe môi đỏ của cô, mái tóc đen như tấm lụa dài, làn da trắng mịn như tuyết, đôi môi đỏ như cánh hoa hồng mềm mại, đôi mắt xanh lúc bình thường dịu dàng như biển cả, lúc này lại khiến lòng người dao động.

Hơi ẩm từ nước tạo nên một bầu không khí quyến rũ xung quanh Tần Nguyệt.

Đáng tiếc, khán giả duy nhất nên được chứng kiến cảnh này...

Cô ấy đã ngủ.

Khi Tần Nguyệt vào phòng, nơi đây chìm trong bóng tối, không gian yên tĩnh bất thường.

Cửa sổ thì mở ra, ánh trăng màu bạc như lụa mỏng rải rác khắp nơi, tại những góc cạnh của đồ nội thất phản chiếu lên ánh sáng lấp lánh, cho phép người ta vừa đủ nhìn thấy bố cục tổng thể của căn phòng.

Đôi mắt đẹp của Tần Nguyệt hơi nheo lại, vô thức quét qua và dừng lại ở chiếc giường, không ngờ thấy chiếc bụng nhỏ trên giường phập phồng theo nhịp thở, cô không nhịn được mà mỉm cười lắc đầu.

Trên chiếc giường đôi rộng lớn dưới ánh trăng sáng rực rỡ, Mạnh Tứ Thanh đang say giấc nồng.

Sau một ngày căng thẳng, cô thực sự quá mệt mỏi.

Mạnh Tứ Thanh ban đầu định chờ Tần Nguyệt tắm xong rồi cũng đi tắm trước khi ngủ, nhưng tiếng nước róc rách với cô giống như một bản nhạc ru.

Cô chẳng hề có cảm giác ngồi bên cạnh nghe tiếng nước mà má hồng tai đỏ, cảm xúc ngày càng dâng trào như trong tiểu thuyết.

Chẳng hề có chút nào.

Cô càng nghe càng buồn ngủ.

Cô muốn ngủ.

Tần Nguyệt nhẹ nhàng tiến đến gần Mạnh Tứ Thanh, ngắm nhìn gương mặt cô khi đang ngủ.

Mạnh Tứ Thanh khi ngủ và khi thức khác biệt rất lớn.

Đôi mắt trong sáng biết cười của cô gái lúc này đã nhắm nghiền, hàng mi như quạt nhỏ tạo thành một vùng bóng tối, môi hồng nhẹ mở ra, lộ ra hàng răng sáng bóng, má ửng hồng, mềm mại trơn mịn, trong vòng tay ôm một chú chó bông đội chiếc mũ xanh.

Trông cô giống như một công chúa nhỏ được nuông chiều trong truyện cổ tích, không lo không nghĩ.

Tần Nguyệt tiến lại gần, đôi mắt lạnh lùng lười biếng quét qua má nổi lên từng mảng thịt mềm của Mạnh Tứ Thanh.

Do dự một chút, cuối cùng không kiềm chế được, đưa tay ra chạm thử.

Cảm giác mềm mại ấm áp, nhẹ nhàng ấn một cái đã tạo nên một cái hố nhỏ.

Cô hơi nghiện, lại chạm thêm một lần nữa.

Có lẽ do hơi lạnh từ tay Tần Nguyệt, Mạnh Tứ Thanh mơ màng nửa tỉnh nửa mê nhúc nhích đầu, nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, từ từ mở mắt, ánh mắt chạm vào Tần Nguyệt.

"Đang làm gì vậy?"

Mạnh Tứ Thanh vì vừa thức dậy nên giọng nói có phần khàn khàn, nghe có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy ánh mắt cô đầy sự mơ hồ, hoàn toàn là trạng thái của một người mơ màng chưa tỉnh hẳn.

Người trước mắt là ai, cô cũng không thấy rõ, không nhận ra, chỉ đơn giản hỏi người này có việc gì không, tại sao lại làm phiền giấc ngủ của cô.

Đáng tiếc là bây giờ ánh sáng mờ ảo, dù hai người đối diện nhau dưới ánh trăng qua cửa sổ, Tần Nguyệt cũng không thấy rõ vẻ mơ hồ trong mắt của cô.

"Không có gì..." Tần Nguyệt mím môi, giọng điệu bình thản như mọi khi, trong mắt không hề có chút bối rối.

Mạnh Tứ Thanh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cô, phản ứng chậm một nhịp, "Ồ, nếu không có việc gì thì đi đi."

Không chút tình cảm, tự nhiên như một đứa trẻ, từ bỏ đồ chơi không thích một cách dễ dàng.

Quả nhiên là một đứa trẻ hư, lúc trước khóc nói "Chị ơi, em yêu chị từ cái nhìn đầu tiên, em rất thích chị", sau đó lại đổi sắc mặt nói "Đi đi."

"Đi?" Tần Nguyệt lặp lại từ này, hỏi ngược lại Mạnh Tứ Thanh "Đi đâu?"

Tần Nguyệt hơi nghiêng đầu, ánh sáng trăng bàng bạc nhẹ nhàng rơi lên nửa khuôn mặt lạnh lùng của cô, đôi mắt xanh sẫm sâu thêm, rất nguy hiểm.

"Tôi đi đâu?" Giọng cô hạ thấp, lặp lại câu hỏi.

“Bà chị đi đâu cũng được, đó đâu phải chuyện của tôi, đi đi." Mạnh Tứ Thanh trả lời thẳng thắn.

"Đây cũng là phòng của tôi."

Tần Nguyệt quỳ gối bên cạnh giường, nghiêng người lại gần Mạnh Tứ Thanh một chút.

"Tôi có một nửa quyền sử dụng phòng này, em không có quyền đuổi tôi đi."

Cô duỗi tay ra, đầu ngón tay ve ve trái tim Mạnh Tứ Thanh, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên, qua xương quai xanh, cổ, cằm, môi mũi, cuối cùng dừng lại ở đỉnh lông mày.

"Hiểu chửa, nhóc hư."