Chương 11

Cố Dương sắc mặt trở nên nghiêm túc, cảnh giác nhìn Mạnh Tứ Thanh.

Người phụ nữ này, cô ta biết được gì?

Mạnh Tứ Thanh không vội không chậm: "Anh tham gia chương trình tình yêu này vì mục đích gì?"

"Là để tìm kiếm tình yêu thật sự hay là để theo đuổi người anh yêu?"

Tìm kiếm và theo đuổi, chỉ một chữ sai biệt, ý nghĩa đã khác nhau hàng vạn dặm.

Mạnh Tứ Thanh nhìn Cố Dương với ánh mắt tựa như đang cười, thấy đối phương hoảng loạn, cô hài lòng nhẹ nhàng cúi đầu nhấp một ngụm nước.

Thật sảng khoái...

Cơn đau nhức ở thái dương do bị gõ cửa mạnh đã được giảm bớt đáng kể.

Lúc này, hệ thống cp đột nhiên bay lại gần tai cô, như thể đang báo cáo điều gì đó, Mạnh Tứ Thanh hơi nheo mắt lại, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa.



Cố Dương thích Tần Nguyệt, coi cô ấy như bạch nguyệt quang của mình.

Bây giờ Mạnh Tứ Thanh đã nhìn ra ý đồ của anh, càng muốn thiết lập mối quan hệ với Tần Nguyệt trước anh một bước, rõ ràng là muốn chen ngang giữa anh và Tần Nguyệt.

Nếu không phải chen ngang, cũng là với ý định làm rối loạn mối quan hệ của họ.

Cố Dương lập tức hiểu ra các mắt xích này, sắc mặt lập tức đen như than.

Con nhỏ độc ác này...

[Cô ta định không ăn được thì đạp đổ, không chiếm được trái tim mình nên muốn phá đám mình đây mà! Sau đó khiến mình từ bỏ Tần Nguyệt, kết hôn với cô ta, tâm địa thật là bẩn thỉu.]

Mạnh Tứ Thanh nghe thấy tiếng lòng của Cố Dương, suýt nữa thì sặc nước, ánh sáng mờ ảo dưới đáy mắt lập lòe sự ghê tởm.

Kẻ ti tiện làm người khác phải ghê tởm.

Cô kìm nén cơn nóng nảy muốn xé rách mặt, thực sự muốn tát Cố Dương một cái.

"Sai lầm thực sự thuộc về ai đây, Cố Dương?" Mạnh Tứ Thanh lại hỏi.

Cố Dương không trả lời, ngược lại còn đe dọa: "Dù là gì đi nữa, tổng kết lại là cô tốt nhất nên tránh xa Tần Nguyệt ra, không thì cô sẽ có ngày sống không bằng chết!"

"Nhưng anh lại không phải là Tần Nguyệt, anh không có quyền ngăn cản cô ấy kết bạn."

Mạnh Tứ Thanh nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ từ bên ngoài cửa, chậm rãi đặt bẫy cho anh ta.

"Hừ, tôi sẽ dùng ba tháng này để khiến Tần Nguyệt yêu tôi, đừng mong cô có thể khiến cô ấy chú ý." Cố Dương nói.

"Tần Nguyệt chỉ có thể là của tôi, cô hãy tránh xa cô ấy ra."

Cố Dương nhìn Mạnh Tứ Thanh với vẻ khinh bỉ, "Cô cũng không xem xem bây giờ mình là dạng người gì, một cô tiểu thư được gia đình nuông chiều, căn bản không xứng làm bạn với Tần Nguyệt."

"Hai người hoàn toàn là ở hai thế giới khác nhau." Anh ta kết luận.

"Anh... anh nói như vậy quá đáng quá!" Mạnh Tứ Thanh mắt đầy lệ, giận dữ.

"Tôi bây giờ dù vẫn còn dựa vào gia đình, nhưng tôi thích Tần Nguyệt thật, chỉ muốn trở thành bạn bè với cô ấy, tôi không sai."

"Cô chính là sai, sự bất tài của cô chính là sai, cô căn bản không xứng đứng cùng cô ấy!" Cố Dương mắng.

Anh ta đang toàn tâm toàn ý đối đầu với Mạnh Tứ Thanh, hoàn toàn không chú ý đến tiếng bước chân cao gót rõ ràng phía sau mình.

"Anh nói như vậy quá đáng!"

Mạnh Tứ Thanh vai run rẩy, như không thể chịu đựng được nữa mà nắm chặt góc bàn trà phía sau, mắt đầy nước mắt lấp lánh, như một con thỏ yếu đuối đứng trước mặt sói xám hôi hám.

Góc miệng ẩn sau chiếc cốc nước khẽ nở nụ cười.

Cố Dương bộc lộ nụ cười sảng khoái: "Cuối cùng tôi khuyên cô một cô, sau này hãy tránh xa Tần Nguyệt, cô ở bên cô ấy không xứng!"

"Xứng hay không không phải do anh quyết định."

Giọng nữ lạnh lùng vang lên từ phía sau họ, nụ cười trên mặt Cố Dương cứng lại, cứng cổ quay đầu.

"Tần..."

Tần Nguyệt đi qua bên cạnh Cố Dương, không thèm liếc anh ta một cái: "Tôi chỉ kết bạn với những người tôi muốn kết bạn, không có chuyện xứng hay không xứng, Cố tổng, anh quản quá nhiều rồi."

"Tần Nguyệt không phải... tôi và Mạnh Tứ Thanh chỉ là... đùa một chút thôi." Cố Dương giải thích một cách ngượng ngùng, vẻ mặt lúng túng giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

"Đùa ư?"

"Phải đó chị, Cố Dương chỉ đang đùa thôi, chị tha thứ cho anh Cố Dương đi, anh ấy không có lỗi." Mạnh Tứ Thanh thêm dầu vào lửa.

"Mọi người chỉ là có sự khác biệt trong nhận thức mà thôi, giống như em, em không bao giờ can thiệp vào mối quan hệ xã hội của bạn bè tốt, không ngăn cản họ kết bạn, ngay cả với người em thích." Mạnh Tứ Thanh ấm ức nói.

Cô liếc nhìn Cố Dương, "Còn Cố Dương thì... chỉ là hơi quá mức chiếm hữu một chút."

Nói xong, cô làm ra động tác "một chút" bằng hai ngón tay.