Chương 8: Niềm tin 2

Sáng sớm hôm sau, cục trưởng đến và dẫn cô bé ra đứng bên ngoài cục công an thị trấn đợi nửa canh giờ để đợi một chiếc xe sang trọng cao cấp.

"Tần Từ à, bây giờ tình hình nhà của cháu như vậy, cũng không nên trở về thôn. Cháu còn chưa trưởng thành, lại không có khả năng kinh tế để sống một mình." Cục trưởng khom lưng, hai ngày nay Tần Từ yên tĩnh ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

"Vậy cháu đi đâu?" Tần Từ ngẩng đầu lên, cô bé dừng lại vài giây, trong lòng hoang mang.

"Có một bác Lục ở thành phố sáng nay gọi điện thoại tới nói muốn nhận nuôi cháu. Cũng đồng ý sau khi cháu đến đó sẽ đáp ứng mọi yêu cầu vật chất của cháu khi cháu đi học và sinh hoạt, cháu có đi không?"

Em có vẻ mệt mỏi và cố gắng hiểu những gì ông ấy nói. Cuối cùng, cô bé chỉ vào chiếc xe đắt tiền trước mặt mình và thì thầm hỏi: "Chiếc xe này đến để đón cháu sao?"

"Đúng vậy, người tài xế kia chính là tài xế của nhà bác ấy." Vốn dĩ cục trưởng cũng đang lo lắng làm thế nào để sắp xếp cho Tần Từ. Dù sao cũng là người nhà của anh hùng xả thân vì người, sự việc lại được lên tin tức, cũng không thể đưa đến trại trẻ mồ côi. Không, lãnh đạo thành phố vừa gọi điện thoại đến thông báo cho ông ấy rằng có chủ tịch một tập đoàn chủ động nói muốn nhận nuôi đứa nhỏ này.

Nhưng các nhà lãnh đạo cũng không tiết lộ nhiều về lai lịch của người đàn ông giàu có, có lẽ là một ông lớn.

Dù sao, bây giờ mọi người cũng vui vẻ.

Tần Từ nhìn bình tro cốt trong lòng, trong lòng rất đấu tranh.

Ba không còn, cô bé không phải lo lắng, đi đâu cũng có thể nảy mầm.

Nguyện vọng lớn nhất trong một đời nghèo khổ của ba Tần chính là hy vọng rằng cô bé sẽ không sống tạm trong thế giới bụi bặm như ông. Ông hy vọng cô bé sẽ đi đến một nơi rộng lớn hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn.

Em muốn ba mình yên tâm.

Cho nên, cứ đi thôi.

Cô bé gật đầu.

Cục trưởng thấy cô bé đồng ý, mỉm cười mở cửa xe phía sau cho em, em cẩn thận leo lên và ngồi xuống.

Người lái xe trên ghế lái mặc đồng phục màu đen, nhìn Tần Từ qua gương chiếu hậu.

Một cô bé mười tuổi với đường nét tinh xảo, khuôn mặt nhợt nhạt, giữa hai hàng lông mày thanh tú là một sự dẻo dai không thuộc độ tuổi này.

Tính tình thật đúng là có vài phần tương tự với cậu chủ trong nhà kia.

"Cháu ngồi vững chưa?" Tài xế dời tầm mắt đi rồi lịch sự hỏi.

"Ngồi vững rồi, cảm ơn chú." Tần Từ gật đầu.

"Chưa được đâu, cháu phải thắt dây an toàn, như thế này..." Tài xế bắt đầu tháo dây an toàn trước người rồi thắt lại làm mẫu cho cô bé.

Mặt Tần Từ đỏ bừng, nhanh chóng thắt lại, một lúc sau cô bé mới cảm thấy có chút bất an.

Cuộc sống trong thành phố như thế nào?

Một chút cũng không biết.

Xe khởi động, lái ra khỏi cục công an, Tần Từ nhìn cảnh sắc lui về phía sau bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt mờ mịt.

Tay cô bé bất lực vuốt ve bình tro cốt còn tỏa ra hơi nóng, tưởng tượng hình ảnh người ba trước đây an ủi mình khi cô bé buồn.

Tiểu Từ, lạc quan lên.

Cuộc sống chính là quanh co như vậy, nhưng chắc chắn càng ngày sẽ càng tốt hơn, đừng nản lòng.

Vào ngày sinh nhật thứ tám của Tần Từ, cô bé đã nhận được một cuốn sách "Tập thơ Cố Thành" từ ba cô.

Có một bài thơ nhỏ bên trong, có tên là "Niềm tin."

Có một niềm tin lớn lên trên trái đất

Có bao nhiêu mùa thu thì có bấy nhiêu mùa xuân

Là voi phải có ngà dài

Là ve sầu phải có rung

Tôi sẽ trở lại thế giới này

Tôi là một tia sáng

Cũng là một làn khói xanh

Luôn luôn cần một chút niềm tin, mới có thể đi xa hơn nữa.