Chương 3

Đây là thể loại đại đại vai ác gì mà vừa gặp đã muốn chặt tay chân người ta thế???Phó Yểu Yểu run rẩy, lập tức ngẩng đầu xin tha: “Ma Tôn tha mạng!!!”

Hả...??

Ma tôn này, lớn lên lại còn vô cùng xinh đẹp.

So với tiên sinh dạy học ở trấn trên mà nàng chấm trúng còn đẹp hơn nhiều. Chỉ là mái tóc đen xoã tung, ánh mắt tối tăm lộ ra vài phần mỹ nhân bệnh tật yếu đuối.

Bách Lý Hưu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo giống như đang nhìn một thi thể. Phó Yểu Yểu giống như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, cảm giác bức bách hít thở không thông khiến nàng hô hấp khó khăn.

Chính là trong khoảng thời gian nàng ngây người thì những người hầu mặc bạch y đã trói nàng lên cột trụ, một người giữ chân nàng, một người giữ tay nàng, muốn dùng tư thế ngũ mã phanh thây kéo tứ chi nàng ra.

Lúc đau đớn kịch liệt truyền đến Phó Yểu Yểu rốt cục ý thức được có chuyện gì sắp xảy ra.

Ma tôn trên vương toạ đối với tiếng kêu thảm thiết thất thanh của nàng vô cùng hài lòng, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn bộc lộ tâm trạng cực tốt của hắn lúc này.

Vì sao Phó Yểu lại cho rằng một tên điên như vậy sẽ thích nàng ta chứ??

Ánh mắt hắn ta rõ ràng chỉ có cười nhạo và tráo phúng mà thôi! Phó Yểu Yểu đau đến mức nước mặt rơi lạch tạch, dùng hết sức bình sinh gào lên: “Ma tôn tha mạng! Chỉ cần Ma tôn nguyện ý lưu lại cái mạng nhỏ này của ta sau này ta sẽ như Thiên Lôi Ma tôn sai đâu đánh đó, nguyện vì Ma tôn mà lên núi đao xuống biển lửa có chết cũng không chối từ!!!”

Những lời này dường như lấy được lòng Bách Lý Hưu, hắn ta vỗ tay cười to, cười đến mức khoé mắt phiếm hồng, sau đó thực sự để người hầu lui xuống.Phó Yểu Yểu bị quăng ngã trên mặt đất cứng nhắc, chân tay đau nhức giống như lục phủ ngũ tạng bị đảo loạn hết vị trí đi vậy. Nàng quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở đôc, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu nhỏ giọt xuống ngọc thạch lạnh băng. Bách Lý Hưu kéo vạt áo to rộng bước xuống thềm ngọc, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ngón tay tái nhợt nắm cằm nàng nâng mặt nàng lên.

Phó Yểu Yểu cảm thấy hàn ý thấu xương từ ngón tay hắn quấn lên, cả người lạnh toát không chút nhiệt độ.

Bây giờ trông thấy gương mặt cảnh đẹp ý vui này nàng chỉ thấy sợ hãi mà thôi.

Bách Lý Hưu dùng gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nhìn nàng chằm chằm cả nửa ngày, ngay khi Phó Yểu Yểu cảm thấy hắn chuẩn bị bóp nát đầu nàng đến nơi rồi thì rốt cuộc hắn cũng lên tiếng: “Được thôi.”

Phó Yểu Yểu bây giờ toàn thân đã ướt đẫm như vừa vớt ra từ trong nước, Bách Lý Hưu tỏ ra ghét bỏ, buông tay đang túm cằm nàng ra, còn phủi phủi ngón tay: “Lui ra đi.”

Phó Yểu Yểu sợ hắn đổi ý, cố chịu đau đớn trên người và đôi chân mềm nhũn chạy như điên ra khỏi đại điện.

Cửa điện lại không tiếng động bị ẩn đi, trong điện khôi phục yên tĩnh lạnh băng như cũ.

Bách Lý Hưu ngồi lại xuống vương toạ, lấy ngọc thạch và dụng cụ từ trong giới tử ra tiếp tục đẽo đẽo gọt gọt chân tay giả cho người hầu mặc bạch y quỳ bên chân hắn.

Ánh nến leo lắt, hắn thổi mạt bụi từ bạch ngọc trên vạt áo, “Các ngươi nói xem đây là trò xiếc của Tu tiên giới hay là đồ vô dụng Phó Yểu kia bị người ta đoạt xá rồi?”

Người hầu ngoan ngoãn quỳ mọp bên cạnh hắn, cũng không lên tiếng trả lời.

Hắn nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của nữ nhân kia, cảm thấy vô cùng thú vị, “ Như nào cũng được, đổi một người khác thú vị hơn trước nhiều. Mấy trò mèo kia của Phó Yểu bản tôn đã nhìn chán rồi, thật là mong chờ biểu hiện tiếp theo của nàng ta.”

-----

Phó Yểu Yểu chạy một mạch như điên ra khỏi đại điện, mãi cho đến khi kiệt sức mới nằm vật ra trước một toà điện viện.

Má ơi thật là đáng sợ!

Khoảng cách đến cái chết của nàng lúc nãy chỉ còn là 0.001 cm nữa thôi á!!

Đến nước này rồi mà Phó Yểu còn trông cậy nàng báo thù cho nàng ta ư? Nàng có thể sống sót được trong tay đại ma đầu đã là tốt lắm rồi!Thảm!

Quá thảm!

Nàng chỉ tùy tiện mò vào một cái điện, thế quái nào lại mò vào đúng chủ điện của đại ma đầu chứ! Nếu bây giờ nàng đi tìm đại ma đầu nói rõ ra nàng không phải Phó Yểu, nàng bị ép đến đây liệu đại ma đầu có đột nhiên phát thiện tâm để nàng đi không nhỉ?

Nhưng sau đó Phó Yểu Yểu nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.

Bách Lý Hưu giữ lại Phó Yểu mà không gϊếŧ chết nàng nhất định là có tác dụng riêng. Nếu biết được nàng không phải Phó Yểu thì có lẽ sẽ không đơn giản chỉ là chặt tay chặt chân như vậy. Nàng không muốn chết một cách không rõ ràng dưới thân phận của người khác như thế ở Ma giới đâu.

Hơn nữa cho dù chết cũng không thể chết một cách uất ức như vậy được. Nguy hiểm là nàng gánh trong khi mấy chỗ tốt mà Phó Yểu nói nàng còn chưa được hưởng tí gì.

Nghĩ đến đây Phó Yểu Yểu lại bò dậy từ trên mặt đất ngồi xếp bằng lại, thử dùng suy nghĩ để mở ra không gian giới tử.

Giới tử là một không gian trữ vật có thể mang theo bên mình, Phó Yểu Yểu vừa suy nghĩ vừa nhìn hết toàn bộ bên trong giới tử.

Có lẽ do đã lâu không được xử lý nên trong giới tử vô cùng lộn xộn, đồ vật sách vở vứt bừa bộn khắp nơi khiến Phó Yểu Yểu không có nổi chỗ đặt chân.

Nàng tiện tay nhặt một quyển sách lên, bên trên viết ‘Trận pháp Quy Nguyên Địa’. Tông môn của Phó Yểu là Quy Nguyên Tông, đây hẳn là bí tịch tông môn của nàng ta. Phó Yểu Yểu lật thử hai trang, hmm, đọc không hiểu. Nàng lại nhặt một cái bình sứ màu trắng khác lên, bên trong bình sứ có mấy viên thuốc màu trắng, vô cùng thơm nhưng lại không biết dùng để làm gì.

Mấy thứ này nàng chẳng biết thứ nào hết, cho dù biết là bảo bối cũng không biết cách sử dụng. Giống như một thân tu vi Kim Đan kì này, không biết vận dụng như nào thì cũng chẳng khác gì phế nhân.

Là một phàm nhân, hiểu biết của nàng với Tu tiên giới thực sự quá ít.

Kéo dài mãi như vậy cũng không phải là cách.

Cũng may Phó Yểu Yểu chưa bao giờ là người dễ nhụt chí.

Nàng giống như một cây cỏ dại, ném đi đâu cũng có thể ngoan cường cằm rễ nảy mầm.

Nàng sắp xếp qua không gian giới tử một chút, sách, pháp khí đan dược, thiên tài địa bảo gì đó, rồi còn một ít đồ vật không biết là cái gì xếp riêng ra.

Sau đó đưa ra một quyết định lớn mật.

Ngày mai nàng muốn đi dạo quanh Ma giới!

Ma giới lớn như vậy, có thể so sánh với Tu tiên giới, lúc ban ngày nhìn thoáng qua cũng thấy vô cùng náo nhiệt, nhất định có thứ mà nàng muốn. Nàng không thể ở mãi trong Ma điện được, phải năng đi ra ngoài thì mới có càng nhiều cơ hội.

Có lẽ do cơ thể và linh hồn vừa mới dung hợp, lại trải qua một màn kịch sinh tử kí©h thí©ɧ, Phó Yểu Yểu nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Mà lúc này, ở nhân gian, thiếu niên ở cách vách nàng một đường chạy chậm đến chân núi Thanh Miểu Phái gõ Tin Âm Linh.

Mỗi thành trì ở nhân gian đều có một tu tiên tông môn tọa trấn, phàm nhân cung cấp vật tử cho Tu tiên giới, Tu tiên giới bảo hộ cho phàm nhân, đôi bên dựa vào nhau mà sinh sống.

Tin Âm Linh là phương thức phàm nhân thông báo cho Tu tiêm giới khi bị yêu ma tập kích.

Bởi vì một năm trước đại ma đầu Bách Lý Hưu đột nhiên xuất hiện nên một năm nay yêu ma so với năm trước càng hung hăng ngang ngược hơn, các đại tông môn đều phải gia tăng nhân thủ đi tuần thú cho các thành trì dưới sự bảo hộ của mình, không ngờ vẫn có yêu ma quấy phá dưới mí mắt họ.

Thanh Miểu Phái nhận được tn tức lập tức phái ba đệ tử xuống núi xử lý việc này.

Đệ tử dẫn đầu tên là Nam Thầm, khi ngự kiếm xuống chân núi thì thấy người gõ Tin Âm Linh là một thiếu niên mặc áo vải thô.

Vừa thấy bọn họ xuất hiện thiếu niên lập tức nước mắt lưng tròng giàn dụa xông tới: "Tiên nhân! Hàng xóm ở cách vách nhà ta Yểu Yểu bị yêu quái hại chết rồi Ban ngày nàng vẫn còn khỏe mạnh, lúc tối ta qua tìm nàng thì phát hiện nàng đã tắt thở rồi!"

Nam Thầm nâng người dậy, trầm giọng hỏi: "Sao ngươi biết là do yêu ma quấy phá?"

Thiếu niên khóc ròng nói: "Toàn thân Yểu Yểu không có vết thương, ban ngày vẫn còn chạy nhảy tung tăng mà buổi tối lại đột nhiên tắt thở. Người trong thôn đều nói do yêu quái làm, bảo ta tới thông báo cho các tiên nhân."

Sư đệ đứng sau Nam Thầm đột nhiên hỏi: "Yểu Yểu? Là Phó Yểu Yểu sao?"

Thiếu niên lập tức gật đầu.

Nam Thầm cũng nhớ ra: "Là.... tiểu sư muội không có linh căn mà lúc còn bé được sư bá bọn họ cứu lên núi sao?!! Mau dẫn chúng ta đi!"

Đoàn người nhanh chóng đến nhà Phó Yểu Yểu ở Phong Vũ Trấn.

Lúc đến nơi lại phát hiện có một hàng người tu tiên đang tra xét trong viện, Nam Thầm nhận ra bội kiếm của bọn họ, kinh ngạc nói: "Là tiên hữu của Thất Tinh Kiếm Phái? Tại sao bọn họ lại ở đây?"

Vừa dứt lời liền thấy một thiếu niên bạch y tóc đen như mục dung mạo như trời quang trăn sáng cầm kiếm từ trong phòng đi ra.

Sư đệ đứng phía sau Nam Thầm vừa mừng vừa sợ: "Là Yến Trường Chu!"

Thất Tinh Kiếm Phái hiện tại là kiếm tu tông môn đệ nhất Tu tiên giới, Thất tinh kiếm thuật khó có đối thủ, mà Yến Trường Chu là đệ tử trẻ tuổi nhất trong môn đã tu luyện được toàn bộ Thất tinh kiếm thuật.

Năm trước ở trận tỉ thí võ thuật của Tu tiên giới hắn đã đạt hạng nhất, thanh danh lan xa, là thước đo chuẩn mực cho thế hệ này. Yến Trường Chu cũng nhìn thấy bọn họ, Nam Thầm ôm quyền hướng về phía hắn: "Yến tiên hữu, chúng ta là đệ tử Thanh Miểu Phái. Nghe nói nơi đây có yêu ma hại người cho nên đặc biệt tới xem xét."

Yến Trường Chu đáp lễ xong nói: "Chúng ta cũng chỉ đi ngang qua nơi đây, nghe nói có người bị yêu ma gϊếŧ hại nên đến xem xét. Ta đã kiểm tra qua thi thể người chết, mặc dù không có dấu vết của yêu ma nhưng nguyên nhất cái chết vô cùng kì lạ, cả người không có vết thương, giống như trong lúc ngủ bị người ta câu mất linh hồn. Đây quả thực là hành vi của yêu ma."

Nam Thầm nói: "Tiên hữu đại nghĩa."

Thân phận như Yến Trường Chu đương nhiên còn có nhiệm vụ càng quan trọng hơn trong người, chỉ là đi ngang qua nơi này nhưng lại nguyện ý vì một phàm nhân không quen biết đặc biệt xem xét, không hổ là ánh sáng chính đạo rực rỡ bấy giờ.

Sư đệ phía sau Nam Thần từ trong phòng đi ra, bi thống nói: "Nam Thầm sư huynh, quả thực là Yểu Yểu sư muội!"

Nam Thầm không khỏi lộ ra vẻ mặt bi thương.

Mặc dù năm tuổi Phó Yểu Yểu đã xuống núi, không còn là người của Thanh Miểu Phái nhưng lúc còn nhỏ dù sao cũng sống với nhau 5 năm, bọn họ là người nhìn nàng lớn lên. Mấy năm nay nàng một thân một mình sinh hoạt dưới chân núi, các đệ tử trong môn cũng giúp đỡ ít nhiều. Chỉ là tiên phàm khác biệt, một khoảng thời gian ngắn không gặp, không ngờ nàng lại gặp phải tao ương như này.

Yến Trường Chu nghe xong có chút khó hiểu: "Đây là đệ tử trong môn sao?"

Nam Thầm liền kể lại chuyện xưa ra.

Yến Trường Chu nhớ lại thi thể đã không còn chút sinh cơ nào trong phòng kia, nhìn dáng vẻ còn là một thiếu nữ đang độ tuổi xuân tươi đẹp, thật sự là vận mệnh lắm chông gai, khiến người ta tiếc hận.

Hắn nghĩ một chút, sau đó lấy từ trong giới tử ra một vật đưa cho Nam Thầm: "Tiên hữu không nên quá đau buồn. Nguyên nhân cái chết của lệnh sư muội kì lạ, nếu thật là do yêu ma câu hồn thì hẳn vẫn còn một đường sinh cơ. Việc này ta sẽ tiếp tục tra xét, vật này có thể giúp bảo tồn th thể lệnh sư muội không bị phân hủy, các người chỉ cần bảo quản di thể của nàng thật tốt, nếu có tin tức ta sẽ lập tức truyền tin."

Nam Thầm vừa nhìn pháp bảo kia liền nhận ra đó là Bất Hủ Châu, có chút chần chờ: "Pháp bảo này là thiên giai, chỉ sử dụng được một lần là mất hiệu lực. Tiên hữu khẳng khái như vậy, tại hạ khó mà hồi đáp."

Hắn cũng có băn khoăn của mình.

Hắn đại diện cho Thanh Miểu Phái, nếu trực tiếp nhận chính là Thanh Miểu Phái thiếu Thất Tinh Kiếm Phái một nhân tình, tương lai nếu Thất Tinh Kiếm Phái muốn lấy lại thì bọn họ biết làm sao cho phải đây? Liệu trong môn có nguyện ý vì một "sư muội" Phó Yểu Yểu đã sớm rời núi mà gánh lấy phần ân tình này không?

Yến Trường Chu không đáp lại mà xoay người đi vào trong phòng.

Thi thể thiếu nữ nằm an tường trên giường.

Trong phòng hoa cỏ ngập tràn, mùi hương dìu dịu, khắp nơi đều bừng bừng sức sống, lại chỉ có bản thân nàng mất đi sinh cơ.

Có lẽ nàng đang mơ một giấc mơ đẹp, khóe môi hơi cong cong, dáng vẻ linh động tú mỹ, nếu còn sống hẳn là cũng giống như sân viện này bừng bừng sức sống.

Yến Trường Chu nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, đặt Bất Hủ Châu vào miệng nàng.

Nam Thầm ôm tâm tình phức tạp đi theo phía sau.

Yến Trường Chu cầm kiếm xoay người nói: "Vật đó là do bản thân ta tặng riêng cho sư muội, tiên hữu không cần hao tâm tổn sức. Bây giờ yêu ma hung hăng ngang ngược, sống chết của phàm nhân cũng là trách nhiệm của chúng ta, một mạng người nhỏ bé cũng không thể bị coi khinh được. Việc này ta sẽ tra đến cùng. Chúng ta còn chuyện quan trọng trong người, xin cáo từ!"

Đợi đoàn người Yến Trường Chu rời đi Nam Thầm mới thở dài: "Không hổ là chuẩn mực của tiên giới. Ta hổ thẹn không bằng."