Chương 4

Phó Yểu Yểu không biết sau khi nàng chết đã khiến bên trong Thanh Miểu Phái ồn ào một trận không nhỏ. Nàng ở Ma điện ngủ rất sâu, thậm chí còn nằm mơ.

Trong mơ hình như nàng quay trở lại lúc mình còn nhỏ. Nàng đang đi trong một khe núi, hái hoa bắt bướm. Lúc đầu còn có người đi theo sau nàng, gọi cái gì mà "Đại tiểu thư", sau đó nàng đã bỏ lại người này, không biết sao lại chui vào một sơn động nhỏ hẹp.Cửa động hình như có kết giới, nàng bị cản lại ở bên ngoài nhưng lại thấy rõ bên trong nhốt một con quái vật.

Con quái vật kia cả người bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, miễn cưỡng nhìn ra hình người, cả người không có chỗ nào sạch sẽ cả, đều là vết máu khô, cách một tầng kết giới nhưng vẫn ngửi được mùi hôi tanh tưởi.

Trong động nhỏ hẹp, quái vật phải khom lưng, tứ chi vặn vẹo, dùng một tư thế quỷ dị quỳ bò trên mặt đất.

Nàng tò mò đánh giá, sau khi xác định vật bên trong vẫn còn sống thì lên tiếng hỏi: "Này, ngươi là ai? Tại sao lại bị nhốt ở bên trong? Ngươi phạm tội gì à?"

Quái vật kia không quan tâm đến nàng, kệ nàng hỏi đông hỏi tây cũng không động đậy, cơ thể chỉ hơi phập phồng lúc thở. Nàng có chút bực mình, "Ngươi thật là chán ghét! Bảo sao lại bị nhốt lại như thế!"

Những người lúc trước gọi là nàng "đại tiểu thư" cuối cùng cũng tìm tới đây, thấy nàng xông vào cấm địa thì vô cùng kinh hách, đứng ở bên ngoài nôn nóng gọi lớn, nàng đành phải không tình nguyện đứng lên, trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn, vật không biết là người hay là thú kia vẫn nằm ở đó giống như đã hóa đá.

Rời khỏi rừng sâu, đệ tử tu tiên cầm bội kiếm xuất hiện nhiều hơn, mỗi khi thấy nàng bọn họ đều gọi một tiếng đại tiểu thư.

Đột nhiên Phó Yểu nhận ra, giấc mơ này không phải là giấc mơ của nàng.

Đây là giấc mơ của Phó Yểu.

Là tàn lưu kí ức của thân thể này.

Nàng giật mình tỉnh lại, trăng khuyết bên ngoài cửa sổ đã biến thành trăng tròn.

Tuy có ngày có đêm nhưng lại không có ánh mặt trời. Người bình thường khó mà bảo trì tâm trí bình thường khi sinh tồn lâu dài trong hoàn cảnh như này được, bảo sao ma tu thường xuyên nổi điên.Phó Yểu Yểu bình tĩnh lại, chọn một bộ váy khác trong giới tử thay ra, rửa mặt chải đầu một chút rồi ra ngoài.

Lần này nàng đã thông minh hơn, lấy từ trong giới tử một loại thuốc màu đỏ ra, vừa đi vừa đánh dấu kí hiệu. Mất mấy canh giờ cuối cùng phân chia đại khái được bốn phía đông tây nam bắc, lại đánh dấu ở trước cửa mỗi toà điện viện để không bị lạc vòng quanh nữa.

Khi tìm được cửa cung lần nữa, trong đầu nàng đã có phác thảo toàn bộ hình dáng Ma điện.

Nghĩ đến hình ảnh đẫm máu hôm qua Phó Yểu Yểu vẫn có chút sợ hãi nhưng khi nhớ lại ánh mắt khiến da đầu người ta tê dại của Bách Lý Hưu tối hôm qua, nàng vẫn kiên quyết bước ra ngoài.

Hôm nay Ma giới vẫn như hôm qua, vẫn hỗn loạn khủng bố như thế.

Nàng vừa xuất hiện các ánh mắt xung quanh lập tức xúm lại.

Thật là mới mẻ, “tù nhân” của Ma tôn, người đã từng là thiên chi kiều nữ của Tu tiên giới, mặc một bộ váy lụa mềm, tóc dài như thác, da thịt trắng nõn, dáng người mềm mãi như liễu mềm trong gió, giống như tiên nữ thật vậy!

Nhưng nhìn thì nhìn, đám ma tu đó cũng không dám làm gì nàng. Ma giới hỗn loạn vạn năm, các thế lực rối ren khó gỡ, chuyện đoạt địa bàn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ xảy ra như cơm bữa, không ai phục ai.

Thế nhưng lại bị một Bách Lý Hưu đột nhiên xuất hiện từ một năm trước đánh phục.

Vĩ Chước Gia của phía Đông, Huyết Ma Tông ở phía Nam, Phách Thiên Cốc ở phía Tây và Yêu Nhân Tộc ở phía Bắc, bây giờ đến bốn thế lực lớn nhất Ma giới đều cúi đầu xưng thần nói gì đến các thế lực nhỏ và các tán tu khác.

Nỗi sợ của bọn họ với Bách Lý Hưu cũng không ít hơn Tu tiên giới là mấy cho nên đương nhiên cũng không dám đánh chủ ý lên Phó Yểu Yểu.

Phó Yểu Yểu cáo mượn oai hùm, bình tĩnh bước đi.

Người bán hàng rong hôm qua vẫn bày quán ở chỗ cũ, Phó Yểu Yểu không nhịn được nhìn thêm đôi lần, cây chuỳ gai loang lổ máu vẫn dựng ở bên cạnh, người bán hàng kia nhanh mắt, lập tức nhiệt tình đón tiếp: “Cô nương, tới ăn một bát tiết canh Chương Muỗi không?”

Phó Yểu Yểu: “Oẹ.....”

Nàng hai bước gộp làm một chạy xa nhưng vẫn nghe được người bán hàng rong kia gân cổ lên: “Đây là Ám Uyên chương muỗi đó! Ta tốn rất nhiều công sức mới bắt được đấy! Ăn bổ lắm!!!”

———

Càng đi về phía trước nàng mới nhận ra Ma giới náo nhiệt không thua gì Nhân giới, đình lầu san sát, phố lớn ngõ nhỏ ma tu qua lại nườm nượp.

Chỉ là nơi đây không có bất kì trật tự hay quy tắc nào, chuyện gϊếŧ người cướp của diễn ra ngay bên đường, khe đá nền đất máu khô đen kẹt lại.

Ở góc phố nào đó chất đầy các xác chết cụt tay cụt chân, do không ai dọn dẹp nên hắc khí bao phủ, có một ít ma trùng ma chuột coi đó là nguồn lương thực, cũng có một ít ma tu dùng những xác chết đó để luyện thi.

Phó Yểu Yểu đi một đoạn đường mà làn váy lụa đã dính đầy máu bẩn, mùi tanh tưởi trong không khí khiến nàng nhiều lần buồn nôn.

Nhưng loạn thì loạn, các cửa hàng ở đây vẫn rực rỡ muôn màu, tất cả đều là những đồ vật nàng chưa thấy bao giờ, thậm chí còn bán cả người.

Tiểu cô nương bên trong tủ kính có hai lỗ tai xù, nhìn khoảng 6, 7 tuổi, chỗ tay chân lại là bốn móng vuốt dài, quần rách áo manh cuộn người lại, tuỳ ý ma tu đi qua tham lam đánh giá.

Trước kia Phó Yểu Yểu từng nghe các sư huynh của Thanh Miểu Phái nói, con của yêu thú và con người thì gọi là yêu nhân. Mặc dù có cơ thể con người nhưng lại có những đặc trưng của yêu, thông thường trí lực rất thấp, huyết mạch không thuần nên cũng không cách nào tu luyện, thậm chí còn phải chịu nỗi đau do xung khắc huyết mạch tra tấn, so với phàm nhân còn nhỏ bé yếu ớt hơn, bị tam giới coi là dị loại.

Thường có ma tu đi về khu Bắc Vực của Yêu Nhân Tộc để bắt yêu nhân đem bán.

Nhưng cho dù là yêu nhân cũng có những biến dị, sinh ra vô cùng mạnh mẽ, thân thể có thể yêu hoá, vô cùng rắn chắc, đao kiếm bất xâm, còn có năng lực tự chữa lành rất mạnh. Đó là những yêu nhân cường đại chiếm cứ Bắc Vực, che chở cho những yêu nhân yếu đuối hơn.

Yêu nhân rất ít qua lại với ngoại tộc, Bắc Vực núi non trùng điệp, chướng khí dày đặc, rất nhiều yêu thú qua lại, người thường rất khó ra vào, yêu nhân tộc cư trú ở đó.

Nhưng yêu nhân đều rất đẹp, dung nhan tuyệt mĩ, không riêng Ma giới đến quyền quý ở Nhân giới cũng coi nuôi yêu nhân như một thú vui.

Buôn bán yêu nhân đã trở thành một chuỗi sản nghiệp, yêu nhân biến dị chỉ chiếm số ít, không thể bảo hộ chu toàn tất cả được cho nên chỉ có thể nghiêm cấm tộc nhân rời khỏi Bắc Vực. Cho nên bây giờ trên thị trường nhân yêu rất hiếm thấy, cũng càng thêm quý giá.Giới tử của Phó Yểu có khoảng 3 vạn kim nhưng tiểu yêu nhân trong tủ kính kia lại có giá tới 10 vạn. Nàng đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, cho dù không đành lòng đến mức nào cũng chỉ có thể rời đi. Bây giờ nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, không lo nổi cho người khác.

Toà thành này nằm ở chính giữa Ma giới, trước kia là nơi các thế lực tập trung đấu đá đánh nhau nhưng sau khi Bách Lý Hưu thống nhất Ma giới đã đặt tên thành Tứ Phương Thành. Mới chỉ một năm nhưng đã khuếch trương hàng trăm lần, trở thành thành trì phồn hoa nhất Ma giới.

Phó Yểu Yểu đẩy cửa đi vào một cửa hàng tên là Trân Bảo Các, ông chủ thấy nàng trang điểm khác với các ma tu bình thường lập tức nhận ra thân phận của nàng.

Là tiểu tình nhân của Ma tôn sao? Mặc dù hai giới Tiên Ma không chết không dừng nhưng mặt mũi của Ma tôn thì vẫn phải nể.

Ông chủ ngoài cười trong không cười đi tới đón tiếp.

“Phó cô nương, rồng đến nhà tôm. Cô nương muốn mua gì vậy?”

Phó Yểu Yểu nhìn lướt qua kệ để hàng lập tức bị giá cả kếch xù trên đó doạ sợ.

Đặc biệt là ngọn linh thảo trông vô cùng quen mắt để ở chính giữa kệ kia, nhìn thế nào cũng giống linh thảo cấp thấp Tuý Mộng Quỳ có thể tìm thấy khắp nơi ở Thanh Miểu Phái.

Nàng nhịn không được hỏi: “Đây là Tuý Mộng Quỳ sao?”

Ông chủ: “Cô nương thật có mắt nhìn. Có muốn một ngọn không?”

Tuý Mộng Quỳ ở Tu tiên giới nhiều như cỏ đuôi chó, sức sống mạnh mẽ, ném bừa một cọng đi cũng có thể nảy mầm phát triển, dùng pha trà có tác dụng an thần, giúp người ta có những giấc mơ đẹp.

Ở sân nhà Phó Yểu Yểu cũng có, tuy rằng không tươi tốt như của Tu tiên giới nhưng hiệu quả thì cũng tương tự. Thứ đồ chơi cỏn con này sao ở Ma giới lại lắc mình biến thành tiên thảo trân quý giá trị ngàn vàng rồi??

Nàng suy tư trong chốc lát: “Bán đắt như thế là vì tiên thảo của Tu tiên giới rất khó tồn tại ở Ma giới à?”

Ông chủ cố kiềm chế trợn mắt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt không che giấu sự ghen ghét của ma tu với tiên tu: “Đúng thế. Cho dù di tài từ Tiên giới đến cũng sống không quá 10 ngày. Cây Tuý Mộng Quỳ này còn sống được 5 ngày nữa. Cô nương mua về còn có thể dùng trong 5 ngày.”

Bảo sao.

Linh thảo ở Tu tiên giới không thể tồn tại ở Ma giới là vì không có ánh mặt trời ư? Phó Yểu Yểu trời sinh có ham mê với chuyện gieo trồng cây cối, trong lòng ngo ngoe rục rịch.

Nàng ngăn động tác lấy đồ xuống của ông chủ, bày ra vẻ mặt “ta không mua không phải vì không có tiền”, chính khí lẫm liệt nói: “Trong Ma điện vẫn còn hàng tồn chưa uống hết, lần sau ta tới mua.”

Ông chủ biết tỏng nên nói toạc: “Vậy đi thong thả không tiễn.”

Lúc đi ra ngoài liền thấy một chậu Tuý Mộng Quỳ đã héo rũ sắp chết bị vứt ngoài cửa, nàng quay đầu hỏi: “Ông chủ, thứ này ông có cần nữa không?”

Ông chủ: “.... Không cần!”

Phó Yểu Yểu vui vẻ ra mặt, lấy một nắm đất từ trong giới tử ra bọc rễ cây lại sau đó lại cẩn thận thả lại vào trong không gian giới tử.

Ông chủ không nhịn được chế nhạo: “Nếu cô nương chê đồ vật trong tiệm của ta quá đắt thì ra cửa rẽ phải chính là chợ đen. Đồ vật ở đó tuy không quý bằng nhưng giá cả phải chăng, dù sao cũng tốt hơn cô nương nhặt đồ bỏ ở tiệm của ta như thế.”

Phó Yểu Yểu làm bộ nghe không hiểu ông ta đang âm dương quái khí: “Được. Cảm ơn ông chủ đã chỉ giáo. Tái kiến!” Ông chủ: .....!!!

Đúng là Tu tiên giới! Dối trá!

Đi một đoạn đường, quả nhiên nàng thấy ngõ tối trong miệng ông chủ. Trong hẻm người chen đông đúc, quán xá tập nập giống như một cái chợ.

Một tấm vải bày trên mặt đất, đồ gì cũng có, có rất nhiều bảo bối do gϊếŧ người cướp của mà có đều bán ở đây, hơn nữa thật giả lẫn lộn nên ma tu gọi đây là chợ đen.

Dám ở chợ đen bày quán ít nhiều gì cũng có chút thực lực nhưng vẫn không ngăn nổi chuyện giật tiền đánh cướp. Phó Yểu Yểu vừa mới đi vào liền thấy một cái đùi đầm đìa máu me bay vèo qua trước mặt.

Nhưng chợ đen hỗn loạn thì hỗn loạn nhưng cũng có điểm đặc biệt riêng.

Ở nơi này đồ gì cũng có, chỉ có đồ ngươi không nghĩ ra được chứ không có đồ ngươi không mua được.

Có một số ma tu cướp được bảo bối nhưng không biết là cái gì bị người biết hàng nhận ra sau đó bị mua lại với giá thấp. Hoặc là đồ vật ở cửa hàng sang quý thì ở đây cũng mua được với giá rất tiện nghi.Rất nhiều ma tu đều tới đây tìm vận may cho nên chợ đen còn náo nhiệt hơn phố xá bên ngoài.

Phó Yểu Yểu định tìm một thư quán trước, muốn thông qua nơi này tìm hiểu thêm tri thức về Tu tiên giới.

Đi thêm vài bước, nàng liền thấy xa xa ở ngã ba đường có một đám người đang vây quanh một đài cao dựng lên bằng sách. Trên đài là một ma tu đầu trâu đeo mặt nạ, cầm trong tay một thanh đao lớn, vẻ mặt hung thần ác sát.

Chỉ thấy ma tu kia cầm kinh đường mộc trong tay, miệng lưỡi lưu loát, quơ chân múa tay. Quần chúng bên dưới ngửi được mùi ngon cầm hạt dưa quây lại ngồi xem.

Phó Yểu Yểu cũng tò mò lại gần, chỉ nghe ma tu kia nói:

“Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, ngay lúc Phó Yểu Yểu sắp bị yêu thú nuốt chửng thì Ma tôn đột nhiên xuất hiện chắn trước người nàng, dùng một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại vươn ra đè đầu yêu thú khổng lồ kia. Con yêu thú kia giây trước vẫn còn đang giãy giụa trong tay Ma tôn giây sau đã bị Ma tôn bóp nát đầu! Máu bay đầy trời, Ma tôn cúi đầu nhìn nữ tử bị doạ ngốc trong lòng, cười lạnh, chỉ nói đúng một câu!”

Nói đến đây hắn ta cong môi cười, chậm rãi nhìn quanh một vòng.

Mọi người không kiên nhẫn kêu lên: “Nói cái gì?? Ngươi mau kể nốt đi? Còn úp úp mở mở lão tử chém đầu ngươi luôn bây giờ!”

Ma tu kể chuyện hạ giọng, thâm trầm nói: “Nữ nhân, ngươi muốn trốn đi đâu nữa?”

Phó Yểu Yểu nghe xong đần ra: “.......?????”

— Sau đó thế nào?

— Tiếp đó ra sao!?? Ngươi CMN kể nốt nhanh lên!

— Nghe nói Ma tôn sau khi bắt tiên nữ chạy trốn về đã nhốt nàng ta lại lăn lộn ba ngày ba đêm!

— Lăn lộn như thế nào?? Ngươi mau kể rõ ra đi? Lão tử không thiếu tiền!

Ma tu kể chuyện nhảy từ trên đài xuống, cầm một quyển sách giơ lên nói: “Chuyện tiếp theo đều nằm trong cuốn ‘Ma tôn đại nhân ngươi làm đau ta’ này. Văn hay hình đẹp, cốt truyện xuất sắc, tranh minh hoạ tỉ mỉ miêu tả 9981 tư thế Ma tôn đại nhân lăn lộn tiên nữ. Chi tiết cẩn thận, tuyệt đối khiến người ta mở rộng tầm mắt! Giá chỉ 20 kim một cuốn, số lượng có hạn, ai đến trước được trước!”

Mọi người hùng hổ xông lên tranh cướp. Có người cướp sách không trả tiền, bị ma tu đầu trâu kể chuyện kia cách không bắt được, dùng đại đao trong tay băm chân người kia thành thịt vụn.

Người dám bán hàng ở chợ đen đâu phải hạng người lương thiện gì. Vết máu văng tung toé khắp nơi, những người còn lại vừa lau máu dính trên người vừa thành thành thật thật trả tiền.

Phó Yểu Yểu đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.

Nhất thời không biết nên hoảng sợ vì tình huống đẫm máu trước mắt hay là khϊếp sợ ma tu không sợ chết kia vậy mà dám lôi Ma tôn ra viết truyện người lớn!