Chương 2

Phó Yểu Yểu nằm liệt trên giường ngọc thạch vừa lạnh vừa cứng trong chốc lát.

Theo lý thuyết thì giường cứng như vậy đáng ra nằm phải rất khó chịu nhưng nàng không cảm thấy không thoải mái chút nào. Trong cơ thể dường như có một loại năng lượng không biết tên đang chuyển động đều, xua tan mọi sự khó chịu đến từ bên ngoài khiến cơ thể nàng luôn ở trong trạng thái thoái mái nhất.

Chẳng lẽ đây chính là tu vi Kim Đan kì trong truyền thuyết sao?

Mặc dù nàng chỉ là một phàm nhân nhưng kiến thức thông thường của Tu tiên giới nàng vẫn biết.

Các đại môn phái Tu tiên giới chiếm cứ linh mạch, cứ mỗi năm lại khai sơn thu đồ đệ, bước đầu tiên là sàng lọc chọn lựa các đệ tử có linh căn.

Có linh căn là có thể bắt đầu chính thức bước vào Tu tiên giới, thay đổi thể chất, mở ra con đường tu hành.

Không có linh căn thì chú định cả đời chỉ có thể là một phàm nhân.

Thế giới này nhân gian cũng có quân vương duy trì trật tự, chỉ là mỗi toà thành đều có một tu tiên môn toạ trấn, phàm nhân nhận sự che chở của Tu tiên môn.

Phó Yểu Yểu trước kia sinh sống ở Phong Vũ Trấn, thuộc địa giới của Thanh Miểu Phái. Nhóm người tu chân tuy rằng đã tích cốc không cần ăn cơm nhưng không tránh khỏi vẫn có lòng thèm ăn uống, yến hội giao tế, lương thực thịt thà rau củ quả rượu chè đều do phàm nhân cung cấp.

Bởi vì có một đoạn nhân duyên từ nhỏ với Thanh Miểu Phái, cộng thêm lương thực nàng trồng còn nhiều hơn nhà khác, rau dưa ngọt hơn nhà khác, đến cả lá cải cũng xanh hơn nhà khác cho nên được Huyện thái gia tán thưởng, đặc biệt phân phó giao lương thực cho Thanh Miểu Phái, lớn bé gì cũng miễn cưỡng coi như cái quản sự.

Thường xuyên qua lại với ngoại môn đệ tử Thanh Miểu Phái nên nàng cũng quen mặt, đối với chuyện của Tu tiên giới hiểu biết cũng nhiều hơn người khác một chút.

Linh căn chỉ là điều kiện cần để bước vào Tu tiên giới nhưng đi vào rồi không có nghĩa có thể hướng lên trên. Có một số người cả đời cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn đầu tiên - Luyện Khí kì.

Luyện Khí kì xong mới có thể Trúc Cơ, Trúc Cơ thì mới có thể tích cốc, chân chính đạt tới cảnh giới tu tiên không ăn không uống. Sau Trúc Cơ là Kim Đan, sau đó Nguyên Anh, Hoá Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp, cuối cùng phi thăng thành tiên. Chỉ là nghe sư huynh Thanh Miểu Phái nói đã mấy ngàn năm nay Tu chân không xuất hiện đại năng phi thăng rồi.

Mấy trưởng lão đức cao vọng trọng của Thanh Miểu Phái cũng mới đến Nguyên Anh kì, Phó Yểu mới chỉ 18 tuổi đã là Kim Đan kì có thể nói là thiên tài trăm năm khó gặp.

Phó Yểu Yểu chưa từng tu luyện, cái gì cũng không hiểu. Mặc dù có thể cảm nhận được nguồn năng lượng cường đại trong cơ thể nhưng lại không biết làm thế nào để điều động được. Nàng nghiên cứu cả nửa ngày vẫn không nắm được trọng điểm, cuối cùng bỏ cuộc nhảy từ trên giường xuống.

Tới đâu hay tới đó đi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, coi như xuyên qua lần hai vậy.

Báo thù đương nhiên là không thể rồi, giữa đại ma đầu và nguyên chủ có yêu hận tình thù gì nàng không biết và cũng không muốn biết, nàng chỉ muốn trở lại nhân gian, trở lại tiểu viện tử của nàng thôi.

Phó Yểu Yểu suy nghĩ một chút, quyết định xem xét hoàn cảnh xung quanh trước. Đều nói Phó Yểu bị cầm tù ở Ma giới, vậy bây giờ nàng đang ở trong ngục giam của Ma giới sao? Nhìn có vẻ không giống lắm.

Nàng đánh một tiếng trống lấy tinh thần, đẩy cánh cửa phòng đang đóng chặt ra.

Ngoài cửa là một khoảng trắng mênh mông vô bờ.

Giống như trời đất chỉ còn lại một màu sắc duy nhất này, gác mái đình viện, tường gạch mái ngói, tất cả đều làm từ bạch ngọc, thậm chí đến sàn nhà bậc thang cũng là ngọc thạch, mỗi khi Phó Yểu Yểu bước đi đều có thể soi gương được.

Nhưng ngẩng đầu lên thì trên đỉnh đầu lại là một vầng trăng đỏ. Sắc máu hồng hồng trên nên ngọc thạch trắng xanh toát ra thứ ánh sáng hồng nhạt tạo thành một màu sắc vừa quỷ dị lại vừa tràn ngập tử khí khiến người ta có cảm giác sợ hãi như đang lạc vào tận thế.

Những nơi tầm mắt có thể nhìn tới ngoài ngọc thạch cũng chỉ có ngọc thạch.

Nơi này giống như một ngôi mộ khổng lồ, mà nàng là vật sống duy nhất trong ngôi mộ này, không có tiếng gió, không có âm thanh tiếng vang, xung quanh yên tĩnh đến mức nàng thậm chí còn nghe rõ cả tiếng thở, tiếng tim đập của mình.

Phó Yểu Yểu chà sát hai cánh tay nổi gai ốc của mình, đi ra ngoài điện.

Bên ngoài điện vẫn là thế giới bạch ngọc như cũ, có mấy đình viện tương tự nằm rải rác không theo quy tắc nào, có chỗ đình viện túm tụm lại một chỗ, có chỗ lại trống hoắc chẳng có cái nào.Toàn bộ Ma điện trông có vẻ sơ sài.

Phó Yểu Yểu đi loanh quanh, nàng cho rằng nàng sẽ đυ.ng phải kết giới ở một nơi nào đó, hoặc ở một chỗ rẽ nào đó sẽ gặp một ma tu hung thần ác sát, nhưng nàng đi đến xây xẩm mặt mày cũng không gặp được cái gì.

Nàng thích nhất ánh mặt trời và không khí náo nhiệt, nơi này quả thực không phải chỗ cho người sống. Bây giờ nàng có thể hiểu vì sao Phó Yểu phát điên rồi.

Không biết đi bao lâu, trên quảng trường bạch ngọc trống trải đột nhiên xuất hiện một cửa điện to lớn chọc trời, ngẩng đầu không nhìn thấy điểm cuối nhưng khi nàng lùi lại một bước thì cửa điện lại biến mất, tiến lên một bước cửa điện lại xuất hiện.

Có vẻ đây là cửa cung để ra vào Ma điện.

Phó Yểu Yểu nghĩ thầm, cho dù nàng có thể đi lại khắp nơi trong Ma điện thì cửa cung này nhất định không thể đi qua đúng không? Nếu không gọi gì là cầm tù nữa....

Ế?? Ra được rồi???

Ồn ào thay thế im lặng. Bên tai đột nhiên xuất hiện tiếng ồn khiến nàng vô thức run lên 1 cái. Phó Yểu Yểu đứng trên bậc thang rộng lớn của tiền điện, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ma giới ồn ào náo nhiệt.

Khác với bên trong Ma điện chỉ thuần một màu trắng, thế giới bên ngoài đủ mọi màu sắc, một từ kì quái sao có thể khái quát hết được khung cảnh quần ma loạn vũ này.

Bay trên trời, bò trên đất, trên đầu mọc sừng, sau mông mọc đuôi, bên này uống rượu mua vui bên kia đánh nhau ẩu đả, vô cùng hỗn loạn xô bồ. Mặt trăng máu vẫn treo trên bầu trơid đêm như cũ khiến mỗi người trên mặt đất được phủ thêm một lớp ánh sáng hồng nhạt âm trầm. Ánh mắt mỗi người đều hung ác cùng cực, một lời không hợp là vung tay đánh nhau mà những người xung quanh thì đã sớm quen với điều đó.

Bên kia đường có một người bán hàng rong sau khi bị khách ăn cơm bá vương thì lập tức lấy từ sau quầy hàng một cây chuỳ gai dính máu loang lổ, một búa gõ nát đầu đối phương, dịch não trắng sệt chảy xuống tay người bán hàng rong theo thân chuỳ nhưng hắn không để ý, tuỳ tiện lau lên quần áo sau quay đầu chuẩn bị đồ ăn cho một vị khách khác.

Phó Yểu Yểu đơ ra, lập tức muốn quay lại Ma điện.

So với thế giới bên ngoài thì Ma điện đúng là thiên đường nhân gian!

Chờ một chút, chân nàng mềm nhũn ra rồi. Bình tĩnh nào, nàng không thể ngã xuống được! Nhưng vừa mới di chuyển được một nửa sau lưng liền vang lên từng trận bàn tán nhỏ.

“Mau nhìn kìa, là tiểu tình nhân của Ma tôn.”

“Lâu như thế chưa nhìn thấy nàng ta ta còn tưởng Ma tôn chơi chán nàng ta xong gϊếŧ rồi cơ, không ngờ vẫn còn sống đó.”

“Không phải nàng ta định chạy trốn đó chứ?”

“Lấy tu vi của nàng ta mà muốn phá được kết giới của Ma giới ư? Đúng là si tâm vọng tưởng! Huống chi vùng biên giới nhiều yêu thú qua lại, nếu không phải lần trước có Ma tôn cứu thì nàng ta đã chết trong miệng yêu thú từ lâu rồi.”

“Nhưng mấy nữ tu của Tu tiên giới đúng là ai nấy cũng như tiên nữ vậy. Thật muốn nếm thử xem nàng ta có tư vị như thế nào.”

“Ngươi chán sống rồi à? Người của Ma tôn mà cũng dám tơ tưởng??”

“Này, đừng nói nữa, nàng ta nhìn qua kìa. Người đàn bà này tu vi Kim Đan kì đó, tính tình kém lại còn ra tay độc ác, lần trước còn gϊếŧ chết một cái ma tu phê bình nàng ta trước tiền điện kìa.”

Có tu vi trong người, thính lực và thị lực đều được khuếch đại, nếu là trước kia thì khoảng cách xa như này nhất định nàng không nghe được nhưng từ trong những lời nói trên nàng cũng thu được 1 vài tin tức hữu dụng.

Ma đầu sở dĩ để nàng tuỳ ý đi lại là vì với tu vi của nàng căn bản không thể thoát khỏi Ma giới. Nơi này hỗn loạn nguy hiểm, không có ai lương thiện, tuy rằng chẳng ai có ý tốt nhưng cũng không ai dám động thủ với nàng vì bọn họ đều nghĩ nàng và ma tôn có một chân...

Má, bảo sao Phó Yểu lại tự mình đa tình.

Theo cách nói của Phó Yểu thì nàng ta đã hạ tình cổ cho ma đầu, chỉ cần ma đầu không động tình thì thứ đồ chơi này sẽ không có tác dụng.

Nghĩ thông điểm này, tâm trạng lo sợ bất an của Phó Yểu Yểu đỡ hơn rất nhiều.

Nếu không phát tác thì ma đầu nhất định không biết nguyên chủ đã hạ độc hắn! Tội của nàng ít đi một cái thì cơ hội đào tẩu lại nhiều hơn một phần! Chỉ là lấy sức của một mình nàng thì khó mà làm chuyện này được. Không phải nói mấy vị trưởng lão Quy Nguyên Tông cũng bị bắt về cùng sao? Có khi nào bọn họ cũng ở Ma điện không?

Phó Yểu Yểu quyết định quay lại Ma điện tìm một chút, cố làm lơ những ánh mắt ác ý ngợp trời phía sau lưng bước nhanh trở lại Ma điện.

Giống như bước qua một cánh cửa vô hình, hỗn loạn biến mất, thế giới lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh vô cực. Lúc đi ra đầu óc đang choáng váng bây giờ trở lại thì phải chú ý nhìn đường. Nhưng chỗ này ngoại trừ mấy viện tử thì không có bất kì vật tham chiếu nào hết, viện tử thì là giống nhau như đúc, Phó Yểu Yểu như ruồi không đầu đi loạn khắp nơi, đi đến đau cả chân sau đó thành công lạc đường lần nữa.

Mà mặt trăng máu tròn xoe trên đầu không biết từ lúc nào đã thay đổi, chuyển thành một vành trăng máu cong cong.

Phó Yểu Yểu ngồi bệt trên đất, vừa xoa chân vừa nhìn chằm chằm ánh trăng trên đầu, thầm nghĩ chắc là Ma giới không có mặt trời nên dựa vào trăng tròn và trăng khuyết để phân biệt ngày đêm.

Còn đang suy đoán, dư quang đột nhiên phát hiện chỗ rẽ phía trước có một bóng dáng màu trắng. Người nọ đi đường mà như bay, gần như hoà vào khung cảnh xung quanh, chỉ cần không chú ý một chút là tưởng mình hoa mắt. Hồ khẩu Phó Yểu Yểu rung lên, trong lòng thầm nghĩ, chẳng có lẽ là Ma tướng của Ma điện??

Vất vả lắm mới gặp được người, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua. Thấy hắn bay đến phía trước nàng vội nhanh chân đuổi theo. Đi theo suốt một đường hết rẽ đông rẽ tây nhưng người mặc bạch y dường như không phát hiện có người đi theo, nhanh chóng bay vào cửa điện.

Cửa điện nửa mở, Phó Yểu Yểu dán lên, đang định lén nghe ngóng tình hình bên trong như thế nào thì còn chưa kịp lại gần cửa điện cơ thể đột nhiên không chịu khống chế bay về phía trước, sau đó bùm một tiếng ngã nhào xuống.

Trong nháy mắt đi vào trong điện nàng lập tức cảm nhận được cảm giác áp bách chết chóc đè nặng khiến nàng suýt chút nữa không thở nổi.

Phó Yểu Yểu ý thức được có chuyện, cái cổ cứng nhắc chậm rãi ngẩng lên.

Vẫn là cung điện xây bằng ngọc thạch, trong điện có mười hai cột trụ lớn bằng ngọc phân bổ đều hai bên giống như trụ trời khiến đại điện trở nên vô cùng áp bách. Hai bên là hai hàng người mặc bạch y đứng cung kính, cúi đầu không nói, giá nến trong đại điện sáng dần theo thứ tự nhưng lại không một ai lên tiếng.

Theo bậc thang dẫn lên là một vương toạ bằng ngọc, trên đó có một nam tử nửa nằm nửa ngồi, tóc đen như mực xoã tung từ vương toạ rũ xuống, vạt áo to rộng màu đen phủ trên thềm ngọc trải xuống tận trước mặt nàng, thậm chí thấy được cả hoa văn kim sắc phức tạp trên đó.

Chết rồi! Chết rồi! Chết rồi! Là tên điên Ma tôn kia!!!

Phó Yểu Yểu dừng cái đầu đang cương cứng ở giữa không trung không dám nhìn lên trên nữa. Chỉ nhìn thấy bên chân hắn có một người hầu mặc bạch y đang quỳ, người nọ chỉ còn lại một cánh tay và một cái chân. Mặt sàn ngọc thạch toàn là máu, từ trên vương toạ phát ra âm thanh đυ.c đẽo ngọc thạch.

Một lúc lâu sau Phó Yểu Yểu nghe được một tiếng cười khẽ. Nói là cười nhưng nửa điểm ý cười cũng không có, lạnh lẽo đến mức máu nàng cũng muốn đông lại luôn.

Nàng nghe được hắn nói: “Ngươi đã chủ động đưa tới cửa thì lấy một cánh tay với cái đùi của ngươi cho nó dùng đi.”