Chu Càn cười nói: “Khái niệm thời gian của anh Minh Lâm gần đây luôn như vậy, hay là tổng giám đốc Cố suy nghĩ về tôi một chút, tôi đảm bảo, vài năm sau tôi tuyệt đối có thể làm người mới trở thành ảnh đế nổi tiếng khắp thế giới.”
Chu Càn thành tâm thề.
Minh Lâm sắp tức chết rồi.
Chết tiệt, ai có thể ngờ chuyện này cũng có thể tranh giành chứ.
Sau trải qua một cuộc đàm phán vô cùng đẳng cấp anh qua tôi lại, hai người Minh Lâm và Chu Càn bị Cố Từ Dư bố trí cho hai công việc hoàn toàn khác nhau.
Chu Càn chuyên phụ trách Hạ An Dịch, còn Minh Lâm thì phụ trách những người mới khác ở công ty giải trí Tinh Lộc.
“Không được!” Minh Lâm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Phó tổng cử anh ta đi giúp Cố Từ Dư, nhưng không hề nói với anh ta công việc cụ thể là gì. Bây giờ dựa theo công việc Cố Từ Dư sắp xếp, tuy người mới mà anh ta phụ trách có chút nền tảng cơ bản nhưng luôn cảm thấy giống như bị lừa gạt vậy.
“Không được? Minh Lâm, anh có ý gì khác sao?”
Vốn dĩ Cố Từ Dư định để Minh Lâm phụ trách hướng dẫn Hạ An Dịch, dù gì lúc trước Nguyên Lạc Sâm cũng đã từ chối cô, cuối cùng là Phó Thời Diên và cô đạt được quan hệ hợp tác. Nhưng ai mà biết tật xấu của Minh Lâm nhiều như thế.
Vừa mới bắt đầu mà đã ra oai phủ đầu cô như vậy.
Cố Từ Dư ngay lập tức tạm thời bỏ qua Minh Lâm, tuy nói năng lực làm việc của Minh Lâm khá tốt nhưng tính cách này có vẻ thực sự không hợp với Hạ An Dịch, nhưng nếu trở thành thân phận người hướng dẫn thì sẽ là một sự lựa chọn vô cùng tốt đối với những người mới kiêu căng kia.
Thấy Cố Từ Dư lại ném vấn đề lại cho mình, Minh Lâm không biết nên nói gì nữa, anh ta muốn tức giận nhưng bất giác lại không dám nói gì.
Chu Càn ở bên cạnh an ủi: “Công việc này của anh không phải tốt hơn của tôi sao? Nếu so sánh thì công việc của anh rõ ràng sẽ gia tăng danh tiếng và độ nổi tiếng, nếu anh không thích, vậy chúng ta đổi cho nhau không?”
“Ai… Ai muốn đổi với anh chứ!” Minh Lâm vô thức không muốn để Chu Càn được như ý.
Chu Càn cười.
Thấy vậy, Cố Từ Dư cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Chu Càn phụ trách chuyện của Hạ An Dịch, cô cũng yên tâm hơn một chút.
Để Chu Càn giúp Hạ An Dịch chọn một vai phụ tốt một chút, về diễn xuất thì cô đã mời một giáo viên chuyên ngành tiến hành khóa đào tạo khắc nghiệt với Hạ An Dịch từ lâu rồi. Sau này phải xem tự bản thân anh ta có thể đi được bao xa rồi.
Việc của Hạ An Dịch đã dần đi vào nề nếp, tiếp theo chuyện đáng lo nghĩ nhất chính là của bản thân cô rồi.
Dựa theo những gì Nguyên Lạc Sâm nói ngày hôm đó, buổi chiều chắc phải đến chỗ bà nội một chuyến.
Hôm nay Nguyên Lạc Sâm đưa Chu Càn tới khiến Cố Từ Dư có chút khó xử, không biết sau này nên dùng thái độ gì để đối xử với anh.
Cô cũng không hiểu rõ rốt cuộc anh có ý gì.
Vừa nghĩ tới, Cố Từ Dư lập tức nhận được tin nhắn của Nguyên Lạc Sâm gửi đến.
“Buổi chiều nhớ về sớm, chúng ta cùng nhau đến nhà chính. Quà tặng tôi đã chuẩn bị giúp cô rồi.”
Cố Từ Dư: “...”
Tên này rất rảnh sao? Lúc này không phải nên nghỉ ngơi sao, không lẽ anh đang điên cuồng xem tài liệu à?
Lúc này Nguyên Lạc Sâm đúng là đang điên cuồng xem tài liệu, sau khi nhanh chóng xử lý xong tài liệu trong tay, anh cầm điện thoại lên lướt một chút, còn dừng lại ở trang web của ai đó lâu nhất.
Thấy tin nhắn của anh đã gửi đi từ lâu nhưng bên kia vẫn không có động tĩnh gì, Nguyên Lạc Sâm không khỏi có chút nôn nóng.
Nếu đã kết bạn trên Ding Talk, là bạn cũng được, như vậy còn có thể nhìn thấy đối phương đã đọc tin nhắn hay chưa.
Trên trang web của Cố Từ Dư vẫn không có động tĩnh gì.
Nguyên Lạc Sâm nhàn nhạt cau mày, dường như có chút phiền não. Nhưng suy nghĩ kỳ lạ này cũng chỉ có Nguyên Lạc Sâm mới nghĩ ra được.
Có thấy đôi vợ chồng nào mà suốt ngày nói chuyện trên Ding Talk không chứ.
Rất nhanh sau đó Cố Từ Dư ở đầu bên kia đã nhắn lại.
Nguyên Lạc Sâm vô thức nhấn vào, mở ra xem, là một câu cảm ơn.
“Việc của Chu Càn cảm ơn anh, anh yên tâm, công ty giải trí Tinh Lộc sẽ không bạc đãi anh ta.” Đằng sau câu này còn có một icon mặt cười nhỏ màu vàng, nhìn vô cùng qua loa.
Nguyên Lạc Sâm giãn lông mày, niềm vui trên khóe miệng khó nhận ra, chỉ có điều rất nhanh lại nhận được một câu.
“Ân huệ này xem như là tôi nợ anh, sau này nếu có việc gì cần tôi giúp, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng anh.”
Nguyên Lạc Sâm xem đến đây, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.
Cảm giác khó chịu và bực bội này vẫn tiếp diễn cho đến khi Cố Từ Dư về đến khu mười ba An Hạ.
Cố Từ Dư nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, sắc mặt càng trầm mặc hơn so với lúc trước, khuôn mặt khó hiểu hỏi: “Dì Lưu, tên này… Ơ, A Sâm có chuyện gì sao? Tình cảnh này nhìn có chút không đúng nha.”
“Tôi cũng không rõ, cô chủ có thể đi đến hỏi xem, dù sao trong thời gian cô chủ không ở nhà, cậu chủ vẫn thường nhắc tới cô.”
Lời của dì Lưu làm Cố Từ Dư ngốc luôn rồi.
Anh? Nguyên Lạc Sâm? Nhắc tới cô?
Đừng nói đùa nữa đi! Tên này nhắc tới ai cũng không thể nhắc tới cô được chưa?
Cho dù có nhắc tới cô, chắc cũng là những lời oán hận cô.
Cố Từ Dư không tin tên máu lạnh này có bất kỳ hành động bình thường nào.