Chương 49

Nguyên Lạc Sâm ở bên kia hình như cảm giác được gì đó, anh bỏ báo cáo trong tay xuống, đi về phía bên này, tầm nhìn dừng lại trên người Cố Từ Dư rất lâu, anh nhìn cho tới lúc Cố Từ Dư cứng đờ, có chút ngại ngùng anh mới nói: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa… Tôi đợi đến nhà chính rồi ăn.” Cố Từ Dư nói.

“Ăn ở đây đi, còn thời gian, khi nãy tôi đã bảo dì Lưu chuẩn bị xong rồi.” Nguyên Lạc Sâm vừa nói vừa thu dọn báo cáo trong tay, ngồi vào bàn ăn bên cạnh.

Cố Từ Dư nhìn dáng vẻ của anh, có chút không hiểu hành động của anh.

Anh là…. Đang chờ cô ăn cơm cùng sao?

Ở bên nhà chính đúng là ăn không ngon, có mấy kẻ không thể nào khiến người khác thích được đang ở đó, cho dù không để ý cũng ăn không được tự nhiên.

Số lần cô ăn cơm cùng Nguyên Lạc Sâm cũng rất ít, không tính ăn ở nhà, trừ lần đầu ở nhà chính, còn có một lần mời anh ra ngoài ăn thì không còn lần nào nữa.

Tên này sao lại biết cô thích ăn gì, không thích ăn gì chứ.

Không đợi Cố Từ Dư nghĩ ra, dì Lưu ở bên cạnh vô cùng tự nhiên nói: “Cô chủ, đây đều là những món cô thích ăn, còn do cậu chủ đặc biệt căn dặn đó ạ.”

Dì Lưu ở bên cạnh Nguyên Lạc Sâm một thời gian rồi, từ lúc còn làm ở bên nhà chính sau đó bị lão phu nhân sắp xếp đến khu mười ba An Hạ, từ trước tới nay vẫn luôn đối xử với Nguyên Lạc Sâm như con cái trong nhà, cho nên gần đây nhìn thấy dáng vẻ Nguyên Lạc Sâm không giống như trước kia chỉ biết tới công việc, trong lòng bà vô cùng vui mừng.

Mà tất cả những việc này đều có liên quan tới sự xuất hiện của cô chủ.

Lời dì Lưu đúng là có chút thẳng thắn, trên mặt Nguyên Lạc Sâm lộ ra mấy phần không tự nhiên.

“Dì Lưu, quà mang đến nhà chính lần này đều để ở phòng khách, dì kiểm tra giúp xem phải mang những gì tới, xem có quên mang gì không.” Nguyên Lạc Sâm giả vờ bình tĩnh kêu dì Lưu đi.

Anh cũng không nhìn về phía Cố Từ Dư, chỉ lạnh nhạt ăn cơm trong bát của mình, nhìn có một loại cảm giác lừa mình nhưng không dối được người.

Cố Từ Dư nghĩ tới hành động của anh dạo này, nhìn lướt qua khuôn mặt thanh tao kia, trên mặt mang theo chút ửng đỏ không tự nhiên.

Cố Từ Dư nhẹ giọng thở dài.

Còn có thể làm gì đây, chỉ có thể tha thứ thôi.

Tuy hiện tại hai người là mối quan hệ hợp tác bên A bên B, nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, tuy tên Nguyên Lạc Sâm này có không ít tật xấu, còn là một người đàn ông rất nhạt nhẽo, đúng kiểu ép nửa ngày không ra được vài chữ, nhưng trên người tên này cũng có một số điểm sáng mà chỉ anh mới có.

Cô tiện tay gắp một món mà Nguyên Lạc Sâm thích ăn vào trong bát của anh.

Đối phương khựng lại, sắc mặt lộ ra chút cảm động. Bầu không khí dần trở nên ấm áp.

“Quà cần mang đến nhà chính đều đã chuẩn bị hết rồi sao?” Cố Từ Dư nói.

“Ừ.” Nguyên Lạc Sâm đáp một tiếng.

“Lần này dì Lâm có quay lại không?” Dường như Cố Từ Dư nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi.

“... Chắc sẽ ở lại chỗ bà nội luôn.” Nguyên Lạc Sâm khựng lại, đột nhiên anh đặt bát đũa trong tay xuống, nhìn về phía Cố Từ Dư, nói: “Cô rất để ý tới chuyện này sao?”

“À, cũng may, chỉ là không quen ở cùng với người khác, ở một mình thanh tịnh hơn chút.” Ngược lại, Cố Từ Dư không nghĩ tới đột nhiên Nguyên Lạc Sâm sẽ nghiêm túc hỏi cô vấn đề này như vậy.

Cô nói xong, người đàn ông lại rơi vào trầm mặc, khẽ nhắm mắt, trên khuôn mặt thanh tao của anh dường như có thể nhìn thấy một chút thâm trầm.

Có vẻ cảm nhận được bầu không khí đột nhiên lại trở nên ngại ngùng, Cố Từ Dư bắt đầu nói chuyện phiếm hỏi: “Sau khi ly hôn anh vẫn không định kết hôn như vậy sao? Tôi cảm thấy đến lúc đó bà nội chắc sẽ để anh đi xem mắt đó!”

“Sẽ không.” Nguyên Lạc Sâm nói.

“Sao lại không chứ, bà nội sẽ rất đau đầu đó, nhưng dáng vẻ tránh xa người vạn dặm của Nguyên đại thiếu gia, không lẽ là đã có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng rồi sao?” Cố Từ Dư trêu chọc nói.

Thực sự là Nguyên Lạc Sâm quá im lặng rồi, Cố Từ Dư chỉ có thể tìm chuyện để nói.

Chỉ có điều lời của cô vừa nói xong, Nguyên Lạc Sâm cũng chỉ nhìn cô chằm chằm, cũng không nói có hay không có.

Cuối cùng anh lại hỏi ngược lại một câu: “Cô rất mong chờ ly hôn sao?”

“Không thì sao chứ, hiện tại chúng ta không có tình cảm với nhau, làm chuyện gì cũng không thuận tiện, ly hôn sớm không phải là giải thoát sớm sao.” Cố Từ Dư tự nhiên nói.

Nguyên Lạc Sâm mím chặt môi.

“Vậy sau khi ly hôn, cô định kết hôn với Hạ An Dịch sao?”

Giọng điệu anh có chút trầm xuống, nhưng lại vì cố gắng khống chế mà không bộc lộ ra cảm xúc đang vô cùng mãnh liệt.

Cố Từ Dư có chút ngốc: “Sao lại kéo lên người Hạ An Dịch vào rồi? Sao tôi lại muốn kết hôn với anh ta chứ.”

Nguyên Lạc Sâm nghe được lời này, anh đột nhiên thở phào một hơi, sắc mặt nhanh chóng thả lỏng. Thậm chí khóe miệng còn cong lên một chút.

“Không có gì.” Lời nói mang theo chút vui vẻ.

Anh nói xong, cầm lấy đũa chung gắp cho Cố Từ Dư rất nhiều đồ ăn bỏ vào bát, bầu không khí bữa ăn vừa trầm xuống ngay lập tức lại tốt lên.

“Anh làm gì mà cứ gắp đồ ăn vào bát tôi mãi vậy?”

“Ăn nhiều chút, bà nội thích cháu dâu mập một tí.”

“Hả?”

-

Ngồi vào xe, Cố Từ Dư nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh lần thứ 9, đối phương nhìn có chút vui vẻ khó có được, tuy có vẻ khó nhận ra, chỉ là khuôn mặt đã giãn ra, cả người có vẻ vui hơn bình thường.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng nhìn một loạt những ý đồ bộc lộ rõ ràng này của Nguyên Lạc Sâm, không lẽ tên này thích cô rồi sao.

Nghĩ tới điều này, đột nhiên Cố Từ Dư cảm thấy tim đập nhanh hơn nhiều. Nhưng cô không cho rằng bản thân sẽ thích Nguyên Lạc Sâm.

Nhận thức được bản thân rất có thể được người khác thích, tự nhiên cô cũng có cảm giác tim đập nhanh hơn, hơn nữa, dù sao tên này vẫn là người có dáng vẻ và khí chất rất tuyệt.