Ở hành lang bên kia.
Trợ lý Lâm vừa giải quyết một số chuyện xong, đang định quay lại phòng riêng, nhưng lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở góc hành lang, Phó Thời Diên, tổng giám đốc của tập đoàn Biệt Thiên.
Thấy Phó Thời Diên ở đây cũng không có gì lạ, nhưng khi Phó Thời Diên mở cửa rời đi, trợ lý đặc biệt Lâm vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác trong phòng, đây mới là điều khiến anh ấy trợn tròn mắt.
! ! !
Tại sao cô Cố lại ở trong đó?
Có vẻ như ăn rất ngon miệng.
Sau khi đấu tranh tâm lý, trợ lý Lâm quyết định nói chuyện này cho Boss càng sớm càng tốt.
Sau khi quay lại phòng, trợ lý Lâm thừa dịp lúc rảnh rỗi nói thầm với Nguyên Lạc Sâm, sắc mặt của Nguyên Lạc Sâm trầm xuống rõ ràng.
“Tổng giám đốc Nguyên sao vậy, có chuyện gì gấp cần xử lý sao?"
Dù sao bữa cơm này Nguyên Lạc Sâm cũng là chủ, tổng giám đốc Lý của tập đoàn Thiêm Đính ngồi ở đối diện đang chờ ký hợp đồng với tập đoàn Nguyên thị, đương nhiên ông ta đã luôn đến động thái của Nguyên Lạc Sâm.
Nguyên Lạc Sâm khống chế sắc mặt của mình: “Có chút chuyện cần xử lý, chuyện hợp tác đã thương lượng xong, chuyện tiếp theo để trợ lý Lâm trao đổi cụ thể chi tiết với ông, lát nữa tới công ty, chúng ta bàn bạc chi tiết."
Sau đó, anh lập tức đứng dậy định rời đi.
Mặc dù tổng giám đốc Lý ngồi chỗ đối diện vô cùng tò mò nhưng cũng chỉ mỉm cười đáp ứng: "Đương nhiên đương nhiên, phải giải quyết chuyện cấp bách trước.”
Nguyên Lạc Sâm rời khỏi phòng rồi đi thẳng đến số phòng mà trợ lý Lâm đã nói, khi đi đến cửa, anh đột nhiên dừng lại, sau đó bình tĩnh lại.
Anh dừng lại ở cửa một lúc, môi mím thành một đường cong lạnh lùng.
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng anh cũng giơ tay gõ cửa.
Trong phòng, Cố Từ Dư đang vui vẻ ăn cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng đồ ăn mới đã đem lên, lập tức nói: "Mời vào."
Trong giọng nói có chút vui mừng,
Cửa phòng mở ra, cô quay đầu nhìn sang, lại thấy người đàn ông đã mấy ngày không gặp đang đứng ở cửa, sắc mặt ủ rũ, nhìn thẳng vào cô.
Cố Từ Dư sững người.
"Cô ăn vui vẻ nhỉ?” Giọng điệu của Nguyên Lạc Sâm không rõ.
Cố Từ Dư suýt chút nữa thì nghẹn.
Câu này sao lại khó chịu như vậy?
“Tất nhiên là vui rồi.” Nhìn thấy Nguyên Lạc Sâm, Cố Từ Dư lập tức nghĩ đến cảnh bị anh thẳng thừng từ chối ngày hôm đó, cơn giận lập tức dâng lên, cũng không suy nghĩ nữa.
Nguyên Lạc Sâm dường như không để ý đến lời nói đầy sự mỉa mai kia của cô, anh lạnh lùng thuận tay cầm ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Từ Dư, cứ nhìn cô như vậy.
“Cô định không về nhà mãi như vậy sao?”
Cố Từ Dư buông đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn anh.
Lời này là có ý gì?
Tên này lại làm cái quỷ gì vậy?
“Ngày mai đến chỗ bà một chút.” Nguyên Lạc Sâm rõng rạc trang trọng nói.
“Không phải là một tuần sau sao?” Cố Từ Dư nhíu mày.
“Hôm qua bà nội gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta đến gặp Nguyên Lâm, nói tình hình gần đây của Nguyên Lâm không được tốt cho lắm.” Nguyên Lạc Sâm nói tiếp.
Hệ thống âm thầm nghe, âm thầm giễu cợt.
Là tâm tình của anh không tốt lắm thì có.
Đúng là một nhân vật phản diện quỷ kế đa đoan.
Cố Từ Dư nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, luôn cảm thấy có gì đó không hợp cho lắm nhưng cuối cùng cũng không nhìn ra điểm nào không phù hợp, lúc này cô mới thở dài: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Vậy tối nay về nhà ở, tôi đi đón cô.” Nguyên Lạc Sâm khẽ chớp mắt một cái, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
“Không cần, tôi cũng không có gì mang theo, tôi thu dọn một chút rồi lái xe về nhà.” Cố Từ Dư có chút cáu kỉnh vuốt vuốt tóc.
Nguyên Lạc Sâm nói: “Cũng được.”
Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ hai chữ này, có thể mơ hồ cảm nhận được sự vui mừng.
Cố Từ Dư ngẩng đầu liếc nhìn Nguyên Lạc Sâm, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy niềm vui. Khóe miệng cô giật giật, có chút bối rối.
Cô vừa nói gì khiến người ta buồn cười sao?
Hay câu nào làm vừa lòng vị thiếu gia tính tình nắng mưa thất thường này.
Anh nhìn cô như vậy khiến cô hơi sợ hãi.
Cố Từ dư nhanh chóng xử lý hết đồ ăn còn lại trong đĩa, Nguyên Lạc Sâm vẫn luôn ngồi ở đối diện cô, anh cũng không rời đi mà chỉ im lặng nhìn cô ăn xong.
Trong khoảng thời gian này, Cố Từ Dư thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn, mỗi lần nhìn lên đều có thể bắt gặp ánh mắt của Nguyên Lạc Sâm, giống như có sự quyến luyến khó nhận ra, khuôn mặt thuần khiết đó mang theo một ánh mắt thâm tình khiến cô có cảm giác muốn rút lui.
Cố Từ Dư vội rũ bỏ ý tưởng lộn xộn trong trí óc này, vùi đầu vào ăn cơm.
Người đàn ông này rất kỳ quái, anh vẫn luôn dễ dàng ảnh hưởng đến tư tưởng và phán đoán của người khác.
Ly hôn! Ly hôn!
Đợi đến khi thỏa thuận kết thúc, cô sẽ cắt đứt hoàn toàn với anh, cầm tiền rồi lập tức rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Quá tàn ác.
Quả thật sau khi suy nghĩ vài ngày, cô không còn giận Nguyên Lạc Sâm như ngày hôm đó nữa. Dù sao hai người cũng chỉ là quan hệ hợp tác chân chính lại lạnh nhạt, cho nên những việc nằm ngoài quan hệ này đều có thể đồng ý có thể không, cô không cần giận dỗi một cách trẻ con chỉ vì những nỗ lực không được hồi đáp xứng đáng.
Cố Từ Dư cảm thấy bản thân nên trưởng thành một chút.
Vì nghĩ như vậy nên cô cũng không cần thiết phải khó chịu làm loạn với anh, dù sao thì đối phương cũng là ông chủ, từ chối không phải là chuyện bình thường sao?
Đó vốn dĩ là một ông chủ lạnh lùng vô cảm.