Chương 42: Hợp tác vui vẻ

“Chuyện này anh không cần quan tâm, tóm lại có thể giúp anh đạt được mục đích là được. Hơn nữa thứ tôi muốn tôi cũng không vòng vo nữa, tôi muốn Minh Lâm.”

Cố Từ Dư nói xong, đầu bên kia lại im lặng một lúc.

Minh Lâm là người quản lý nổi tiếng trong ngành, không thể đánh giá thấp thực lực của anh ta, tuy không nổi tiếng bằng Chu Càn nhưng mức độ nổi tiếng của anh ta lại tốt hơn một chút, anh ta nổi tiếng hơn Chu Càn là vì khuôn mặt của Minh Lâm có thể so sánh với các sao nam hạng nhất, hạng hai.

Kết hợp với chuyện đã xảy ra ở tập đoàn Cố thị, có lẽ Phó Thời Diên có thể đoán được dụng ý muốn Minh Lâm của đối phương là gì, nhưng nghĩ đến những gì anh ta tra được về Cố Từ Dư, anh ta không thể không nghi ngờ Cố Từ Dư có tâm tư bẩn thỉu nào khi làm chuyện này hay không.

“Cô muốn thu mua anh ta làm gì?” Giọng điệu kéo dài của Phó Thời Diên rất nghiêm túc.

Cố Từ Dư nghe vậy, cô suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu: “Tổng giám đốc Phó, lời này của anh thật khó nghe, tôi chỉ muốn anh ta bồi dưỡng nghệ sĩ mà thôi, anh cảm thấy tôi có thể làm gì.”

Phó Thời Diên trầm mặc một lúc.

Đương nhiên anh ta sẽ không nói ra, nếu không thì người lòng dạ đen tối chính là anh ta.

Cuối cùng Cố Từ Dư hẹn thời gian và địa điểm rồi tắt máy.

Khi đến địa điểm đã hẹn đã là buổi chiều, Cố Từ Dư vừa xuống xe, dường như vô tình đυ.ng trúng một bóng lưng đẹp trai nho nhã, có chút giống... Người đàn ông đã khiến cô tức giận mấy ngày trước.

Không muốn phá hoại tâm trạng tốt đẹp trong ngày, Cố Từ cảm thấy nhất định là mình có oán hận sâu sắc với người đàn ông đó, cho nên cô vứt bỏ bối cảnh đó ra khỏi tâm trí rồi đi thẳng ra cửa.

Mà ở nơi Cố Từ Dư vừa vô tình liếc nhìn qua kia.

“Boss, hình như tôi vừa nhìn thấy cô Cố.” Vẻ mặt trợ lý Lâm vui mừng, lại gần nói nhỏ.

Người đàn ông thoáng dừng lại một chút: “Hôm nay đến đây để bàn chuyện làm ăn, trợ lý Lâm cần làm tốt công việc của mình là được."

Nói xong, anh đi đến một cửa khác mà không quay đầu nhìn lại, nhưng sau khi đi đến cửa anh như vô tình liếc sang bên cạnh, sau khi không thấy bóng dáng quen thuộc thì vội vàng ngoảnh mặt đi.

Trợ lý Lâm đi theo phía sau, khóe miệng anh ấy khẽ giật giật.

Haha, đàn ông.

-

Cố Từ Dư và Phó Thời Diên đã đặt một phòng riêng, dù sao cũng liên quan đến bí mật của nhà họ Phó cho nên không thể cứ ngồi trong sảnh t lớn như vậy được.

Khi cô đến, Phó Thời Diên đã ngồi đợi sẵn.

Cố Từ Dư ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề, một câu chuyện dài trở nên ngắn gọn hơn.

“Có lẽ gần đây tình hình của anh rất khó khăn, dựa theo tính cách của anh, người em được lợi Phó Bách Thần kia của anh chắc đã ngấm ngầm gây ra cho anh rất nhiều bất lợi, người quen nghe lời tất nhiên sẽ bị lợi dụng."

Phó Thời Diên im lặng.

Quả thật là như vậy, từ nhỏ anh ta và Phó Bách Thần đã không hợp nhau, hơn nữa ở phía sau mẹ của Phó Bách Thần đã dùng đủ loại trò để khıêυ khí©h, từ nhỏ Phó Bách Thần đã biết nói ngon nói ngọt với ba anh ta, biết cách thể hiện mình.

Tuy anh ta vẫn luôn khinh thường Phó Bách Thần nhưng những hành động nhỏ mà Phó Bách Thần làm thật sự khiến anh ta gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức.

Anh ta là ông chủ nhà họ Phó, cũng là người thừa kế không thể bàn cãi của tập đoàn Biệt Thiên.

Lúc đầu Phó Thời Diên không thèm ngó ngàng đến Phó Bách Thần, cho dù cậu ta có làm càn như thế nào cũng sẽ không thay đổi kết quả. Nhưng bây giờ ông nội lại có ý định để Phó Bách Thần tiếp nhận công tác ở đây, thậm chí còn muốn anh ta giao một hạng mục trong tay lại cho cậu ta.

Chuyện mà Phó Thời Diên ghét nhất là mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.

Nếu Phó Bách Thần bắt đầu muốn những thứ không thuộc về mình, vậy cậu ta cũng phải có đủ năng lực gánh chịu những rủi ro.

Thấy Phó Thời Diên cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Cố Từ Dư tiếp tục nói: “Tôi biết cách giải quyết Phó Bách Thần không là gì đối với anh, cho nên tôi cũng không nhiều lời về vấn đề này.”

Cố Từ Dư trực tiếp ném qua tập tài liệu văn bản được dán kín bằng giấy kraft qua đó.

“Một phần là những điều mờ ám mà Phó Bách Thần đã làm, phần còn lại liên quan đến chuyện mẹ anh năm đó.”

Giọng nói của cô vừa dứt, đôi đồng tử của Phó Thời Diên co lại giây lát.

Năm đó, mẹ anh ta qua đời vì bệnh tật, hơn nữa sau này hai mẹ con Phó Bách Thần mới vào nhà họ Phó nên Phó Thời Diên không nghi ngờ gì cả. Những năm này anh ta cũng không điều tra qua.

Nhưng chân tướng của chuyện này vượt xa những gì anh ta có thể tưởng tượng.

Cố Từ Dư không nói những điều không cần thiết, Phó Thời Diên cũng không có ý định mở tập tài liệu ngay bây giờ.

Hai người trầm mặc một lúc, Phó Thời Diên ở bên đối diện đột nhiên nói: “Tính ra tôi nợ cô một ân tình, trong ba ngày tôi sẽ cho người đến xử lý các thủ tục nội bộ của Minh Lâm.”

"Hợp tác vui vẻ." Cố Từ Dư cười nói.

Kết quả này nằm ngoài dự tính của cô, lại nhận thêm một phần nợ ân tình của Phó Thời Diên, Cố Từ Dư vô cùng vui vẻ.

Sau khi hai người thương lượng xong mọi chuyện, Phó Thời Diên cầm hai tập tài liệu kia rời đi trước. Trên bàn còn rất nhiều thức ăn, Phó Thời Diên không ăn một miếng nào, Cố Từ Dư vui vẻ ngồi ăn một mình.