Chương 39: Không nể mặt

Mặc dù tất cả mọi thứ đã nằm trong dự đoán, nhưng điều cô không ngờ tới là Chu Càn này lại có địa vị cao trong lòng Nguyên Lạc Sâm như vậy.

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào người trước mắt, sự kích động không thể giải thích được trong lòng khiến anh khó có thể kiềm chế được. Ngón tay của trên bàn vô thức co chặt lại với nhau, cuối cùng anh cũng có thể kìm nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Rất nhanh, trong phòng làm việc, giọng nói bình tĩnh như băng của Nguyên Lạc Sâm nhàn nhạt vang lên.

"Xin lỗi, chuyện này tôi sẽ không đồng ý."

“Bây giờ Chu Càn đang có lịch rồi sao?” Cố Từ Dư hỏi.

Kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán, chỉ là khi cô điều tra trước mắt tạm thời Chu Càn không có quản lý nhân vật mới nào...

“Trước mắt anh ta không có lịch trình nào.” Nguyên Lạc Sâm nói.

Cố Từ Dư vui vẻ.

“Vậy thì tốt rồi, tôi...”

“Nhưng Chu Càn không thể qua Cố thị.”

“Hả? Tại sao?” Cố Từ Dư còn nghi ngờ mình đang nghe nhầm.

Nguyên Lạc Sâm nắm chặt tay, rồi lại nói.

“Không tại sao hết.”

Anh hoàn toàn nghiêm túc từ chối, nhưng chính thái độ làm ăn này của anh khiến Cố Từ Dư vô cùng tức giận.

Cố Từ Dư chưa kịp trả lời Nguyên Lạc Sâm đã nhìn vào vẻ mặt khó chịu của cô, dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “Bồi dưỡng một người mới đến không dễ dàng như vậy.”

Nói như vậy, anh biết rõ chuyện của Hạ An Dịch.

Nhưng mặc kệ thế nào, vẻ ngoài không có chút thương lượng nào của Nguyên Lạc Sâm khiến cơn giận còn sót lại trong cô bùng cháy.

Ánh mắt Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn sắc mặt cô, anh chợt nhíu mày như nhận ra mình nói có hơi quá đáng, nhưng chỉ cần mở miệng anh lại nói những lời cay nghiệt và tổn thương người ta.

Nguyên Lạc Sâm nói đến đây, sắc mặt Cố Từ Dư hoàn toàn chìm xuống.

“Anh nói vậy là có ý gì, thế nào, anh cũng cảm thấy việc bây giờ tôi đang làm là làm loạn sao? Nguyên Lạc Sâm, tôi cứ tưởng anh không giống những người khác, nhưng không ngờ anh cũng là loại người chỉ biết phán xét người khác, một gậy đập chết người.”

Nguyên Lạc Sâm không lên tiếng.

Cố Từ Dư thấy vậy thì giận dữ lạnh lùng rời đi, trong lúc cô xoay người lại, Nguyên Lạc Sâm thấy rõ ràng sự thất vọng sáng loáng hiện lên trong mắt cô.

Cùng lúc đó dạ dày anh truyền đến một trận đau đớn, anh vô thức nắm chặt hai tay.

Trợ lý Lâm đứng ở cửa, trong lúc vô tình nghe được toàn bộ câu chuyện, nhất thời toát mồ hôi lạnh.

Sau khi Cố Từ Dư rời khỏi phòng làm việc, im lặng một lúc, lúc này anh ta mới từ từ đi vào. Sau khi do dự một lúc lâu, ngước mắt nhìn sang thì thấy boss mình trong giờ làm việc không bao giờ nghĩ đến chuyện khác, không ngờ vào lúc này lại mất tập trung.

“Boss, trước mắt không phải Chu Càn tự mình quản lý người mới đến, đều là người dưới trướng anh ta phụ trách.” Cho nên có thể nói thời gian hiện tại Chu Càn đang rảnh rỗi.

Thấy Nguyên Lạc Sâm không lên tiếng, trợ lý Lâm lại trở nên cứng đờ, tiếp theo thở phào một hơi.

“Hơn nữa tôi muốn nói, boss, anh thật sự phải luyện tập cách nói chuyện với phụ nữ. Cho dù muốn từ chối cũng phải uyển chuyển một chút, huống chi còn là nói với cô Cố. Lại nói, bình thường cách anh cũng không như hôm nay, tại sao lần này nói với cô Cố lại cứng rắn như vậy. Cũng nay là tính tình cô Cố tốt, nếu là những người khác đã sớm to mồm gọi tên anh rồi..."

Nguyên Lạc Sâm ngước mắt lên.

Trợ lý Lâm ngẩn người, không nói nữa: “Cử không đóng... Hô... Hô mặt tôi...”

Nguyên Lạc Sâm thu mắt lại, ánh mắt lại nhìn lên bàn.

Đồ ăn Cố Từ Dư đem đến cho anh như thường ngày cô cũng không cầm đi, vẫn là hộp cơm quen thuộc, thực ra ăn có thể ăn nó nhưng trong khoảng thời gian này, đồ ăn mà Cố Từ Dư mang đến đều do cô tự mình nấu, dù sao cũng đã ăn cơm dì Lưu nấu nhiều năm như vậy, anh vẫn có thể nhận ra.

Nguyên Lạc Sâm ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào hộp cơm đó một lúc lâu, trợ lý Lâm đứng đó tự trách mình một hồi, sau đó nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Nguyên Lạc Sâm, nói: “Giao công việc của Chu Càn cho người khác trong một ngày.”

Trợ lý Lâm ngẩn người.

Này... Đây có phải đồng ý không?

Nếu như không bỏ qua được thì tại sao lại còn vịt chết mạnh miệng nói những lời không phải nói kia, không hiểu.

Thật ra lúc mới bắt đầu, anh ấy tưởng rằng boss sẽ không từ chối Cố Từ Dư, dù sao trong khoảng thời gian này, cô Cố này đối xử với boss của anh ấy rất tốt, từ việc đưa cơm đúng giờ, đưa đón đi làm, nghe nói còn luôn giải quyết hạng mục vịnh Hải Bình phức tạp của bọn họ.

Cho dù hợp tác bình thường cũng phải giữ thể diện, huống chi hai người còn là một cặp vợ chồng.

Không ngờ đến cuối cùng lại ra nông nỗi này.

Nhưng cũng không nhất định là đáp ứng, dù sao boss của anh ấy vẫn luôn rất mạnh miệng.

-

Khi Nguyên Lạc Sâm ‘sẽ không nói tiếng người’, lần đầu tiên tan tầm về sớm, anh không thấy người kia đâu.

“Dì Lưu, cô ấy đâu.” Nguyên Lạc Sâm hỏi.

"Cô chủ nhỏ đi đến chỗ bà chủ, cậu chủ bận việc quên chuyện này rồi sao.” Dì Lưu có chút nghi ngờ.

Nguyên Lạc Sâm trông vẫn thờ ơ như mọi khi nhưng lần này biểu cảm của anh có chút mất tự nhiên.

Anh tất nhiên biết Nguyên Lâm về chỗ bà ở, anh hỏi là...

“Cô chủ đâu? Tôi vừa gọi điện đến nhà chính, tôi có chuyện cần thương lượng với cô ấy.” Nguyên Lạc Sâm nói nửa câu đầu, sau đó dừng lại rồi bổ sung một câu, mặc dù thái độ rất lạnh nhạt nhưng khi nói ra lại có cảm giác bịt tai trộm chuông.

Mặc dù dì Lâm cảm thấy rất kì quái nhưng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đáp lại: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nếu cậu có việc gì gấp tốt nhất vẫn nên gọi điện thoại hỏi, dựa theo thói quen bình thường, nếu giờ này cô chủ không về thì rất có thể cô ấy sẽ qua đêm ở ngoài.”