Chương 38: Rốt cuộc cô muốn gì

Sau bữa ăn, cả hai người đều ăn ngon lành.

Sau khi về đến nhà, Cố Từ Dư thu dọn đồ đạc xong quay lại phòng, thấy Nguyên Lạc Sâm đang dọn đường, cô vô thức nói một câu: “Sao anh không về?”

“…" Nguyên Lạc Sâm sững người.

“Anh đã quên dì Lâm đã quay về nhà chính rồi sao, khoảng thời gian này anh cũng không cần miễn cưỡng ở bên cạnh tôi, mau về thôi.”

Cố Từ Dư cảm thấy mình rất khéo léo, hiểu lòng người.

Nhưng cô không nhận ra người đối diện có chút cứng ngắc và thong thả, sau một lúc lâu cô mới nghe đối phương nói một câu: “Được.”

Giọng nói có chút kỳ lạ không nói nên lời.

Dù sao trong khoảng thời gian dì Lâm đưa Nguyên Lâm về khu nhà chính, không có ai theo dõi, anh tất nhanh phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay lập tức.

Thấy trên giường gọn gàng nhưng không hiểu sao Cố Từ Dư lại cảm thấy thiếu vắng cái gì đó, ánh mắt nhìn về phòng ở của Nguyên Lạc Sâm, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, Cố Từ Dư nằm trên giường lớn suy nghĩ gì đó rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mà người ‘bị đuổi ra ngoài’ bên kia, lúc này đang nằm trên chiếc giường lớn của mình nhưng lại không thể nào ngủ được.

Màn đêm buông xuống, trong đêm khuya, một tiếng thở dài bất lực nhẹ nhàng phát ra.

-

Lần trước ăn cơm với Nguyên Lạc Sâm chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Hạ An Dịch là thẻ đầu tiên trong nhóm thẻ, đồng thời cũng là tiến độ nhanh nhất trước mắt, cũng có khả năng là thẻ bài phi thiên nhanh nhất, cho nên người quản lý vàng Chu Càn này, cô nhất định phải kéo về được.

Cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo, Cố Từ Dư gần như là hình với bóng, không thể tách rời với Nguyên Lạc Sâm.

Anh đi hướng Đông, Cố Từ Dư sẽ không đi Tây, Nguyên Lạc Sâm đi hướng Bắc, cô tuyệt đối sẽ không đi về phía Nam.

Ăn cơm, chạy bộ sáng, đưa đón đi làm, hơn nữa còn đưa cơm rót nước, vẻ ngoài tận tâm không đi muộn về sớm, không thể kính nghiệp hơn.

Đến nỗi trong khoảng thời gian này, phần lớn mọi người trong tập đoàn Nguyên thị đều nhận ra phu nhân điên cuồng này của tổng tài. Ai nói quan hệ của boss và vợ không tốt thì phải đến tát cho người đấy một cái. Như vậy, chỉ sợ là phải nói là quá tốt.

Ví dụ như bây giờ, Cố Từ Dư đang ngồi trên xe Nguyên Lạc Sâm, đưa anh đi làm, Nguyên Lạc Sâm không thể chống lại cô cho nên chỉ có thể để cô làm. Xe đi đến dưới tầng của công ty, Nguyên Lạc Sâm mở cửa đang định bước xuống xe, lập tức cảm thấy cánh tay trầm xuống, một đôi tay trắng nõn, ngón tay thon dài đang nắm lấy tay anh.

“Lại muốn cái gì.”

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, trong lời nói của anh có một chút bất lực nhưng không có cảm giác chán ghét nào cả.

“Không có việc gì, chỉ là nói cho cậu chủ Nguyên của chúng ta đi làm vui vẻ mà thôi!” Mày Cố Từ Dư hơi cong lên, khóe mắt như đang cười nói.

Nguyên Lạc Sâm nhìn vào mắt của Cố Từ Dư một lúc, đôi mắt đó thâm sâu khó dò.

Yên lặng một lúc rồi thu mắt lại, Nguyên Lạc Sâm tách tay cô ra mà không để lại chút dấu vết nào, anh cũng không trực tiếp quát mắng cô, ngược lại còn nhẫn nại bình tĩnh nói: "Biết rồi."

Cố Từ Dư mỉm cười, hàng lông mày cong lên.

*

Thời gian trôi qua rất nhanh, có một số thứ dần thay đổi trong quá trình hòa hợp.

Trong quá trình hòa hợp như vậy, cuối cùng cũng có người không chịu được.

Cố Từ Dư mang cơm đến cho Nguyên Lạc Sâm như thường lệ, dù sao thì loại người cuồng công việc này một khi đã bắt đầu làm việc thì hoàn toàn không biết đói.

Chỉ là hôm nay, Cố Từ Dư cũng mơ hồ cảm thấy được bầu không khí hôm nay có chút khác ngày thường.

Cô đặt hộp cơm lên bàn, vừa ngồi xuống chợt nghe Nguyên Lạc Sâm nói thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì?”

Cố Từ Dư sững sờ một giây.

Đúng vậy, dù sao anh cũng là đại lão có thể tự do hoạt động trong giới kinh doanh, chuyện nhỏ này đương nhiên có thể nhìn ra được.

Trong khoảng thời gian này cô suýt chút nữa đã quên mất ý định ban đầu của mình. Vốn dĩ cô định từ từ tiến hành từng bước, nhưng nếu Nguyên Lạc Sâm đã nói rõ cô cũng không giấu diếm nữa.

Cố Từ Dư đi đến, hai tay chống lên bàn làm việc của anh, bình tĩnh lạ thường.

“Tôi tìm anh là muốn hỏi người bên anh.”

Nguyên Lạc Sâm cau mày.

“Ai?”

“Chu Càn.” Cố Từ Dư thản nhiên nói.

Nghe đến cái tên này Nguyên Lạc Sâm nhanh chóng cau mày lại, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh vừa rồi.

Nhìn thấy Nguyên Lạc Sâm như vậy, Cố Từ Dư cảm thấy câu trả lời này không được thân thiện cho lắm, cho nên cô vội vàng ngăn những lời tiếp theo của Nguyên Lạc Sâm.

“Trước tiên anh không cần phải vội vàng nói kết quả cho tôi biết, vì ít nhất chúng ta vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu không anh cứ cân nhắc trong ba ngày này, tôi không vội.” Cố Từ Dư cười nói.

Nguyên Lạc Sâm không nói tiếp.

Thiếu người cũng không có gì, chỉ là người cô muốn là người quản lý vàng Chu Càn, Chu Càn luôn phụ trách đào tạo các nghệ sĩ, kết hợp với một số xu hướng gần đây của tập đoàn Cố thị, rõ ràng Cố Từ Dư muốn Chu Càn đến Cố thị làm gì, không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyên Lạc Sâm có chút không thoải mái.

Cảm giác chưa từng có, trong ngực buồn bực, khó chịu cực kỳ. Sự kiêu ngạo đột ngột bộc phát dù thế nào cũng không thể kìm nén được.

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào Cố Từ Dư, trong đầu anh không biết tại sao lại nhớ lại thời gian trước, vào nửa đêm ngày nào đó người này lái chiếc xe màu hồng rực rỡ đi. Nếu đoán không nhầm, lần đó cô đi ra ngoài tìm người đàn ông họ Hạ nào đó.

Cố Từ Dư đứng đối diện với Nguyên Lạc Sâm, cô nhìn vào mặt của anh, sau khi cô nói ra yêu cầu này, khuôn mặt của anh rõ ràng tối sầm lại.

Cô đột nhiên không chắc chắn kế hoạch sau này của mình có thể thành công hay không.