Trong lòng Cố Từ Dư cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô không thể hiện ra mặt.
“Anh này đang nói chuyện với tôi sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Nhìn bộ dạng của anh luôn nhìn về phía tôi, tôi còn tưởng rằng anh đang lầm bầm lầu bầu, thích nói chuyện với không khí chứ.”
Dường như mọi tổng giám đốc đều ảo tưởng rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều muốn có quan hệ với anh ta.
Đầu óc Phó Thời Diên không vũng hố, hơn nữa còn rất thông minh, từ phản ứng của Cố Từ Dư, anh ta đương nhiên biết được sự mỉa mai đằng sau lời nói của cô.
Chỉ là vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của anh ta đen hơn một chút, toàn thân dường như tỏa ra một tia ớn lạnh, còn rất dọa người.
Đương nhiên Cố Từ Dư cũng không để trong lòng, cô vuốt ve cái đầu nhỏ mềm như nhung của Nguyên Lâm, mỉm cười chào hỏi với Tề Thanh Nghiên, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương, trực tiếp đi qua Phó Thời Diên tiếp tục đi về phía trước.
Tề Thanh Nghiên nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ phía trước, rồi ngẩng đầu nhìn Phó Thời Diên vẫn còn trong trạng thái âm trầm và mộng mị ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sao ngay cả bắt chuyện anh họ cũng làm không tốt, thật vô dụng. Tiểu Minh ở bên cạnh cũng có mấy bạn thân là nữ.”
Phó Thời Diên nghe thấy rõ tiếng lẩm bẩm này: “...”
Cảm ơn lời mời, bị một bạn nhỏ khinh thường là cảm giác gì.
Sau khi đưa Tề Thanh Nghiên đến trường, Phó Thời Diên khẽ nhìn người phụ nữ lái ô tô rời đi cách đó không xa, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị có hơi nhíu lại.
Cái biển số kia... Chiếc xe kia hẳn là của nhà họ Nguyên?
Phó Thời Diên nhớ lại khuôn mặt của người phụ nữ vừa rồi, lại có quan hệ với nhà họ Nguyên, dần dần đã có chút ấn tượng.
Nếu đoán không sai, người phụ nữ vừa rồi chính là cô gái ngang nhược càn rỡ mê trai thành tính của nhà họ Nguyên, gọi là Nguyên gì đó.
Xùy~ Lạt mềm buộc chặt.
Phó Thời Diên cười lạnh một cái rồi quay người lên xe.
*
Cố Từ Dư đưa Nguyên Lâm đến trường rồi tiện tay thông báo cho Nguyên Lạc Sâm, lập tức bảo chú Trần đưa cô đến dưới tầng của công ty giải trí Tinh Lộc.
Sau khi chính thức tiếp quản công ty giải trí Tinh Lộc, Cố Từ Dư lập tức cho người sắp xếp cho Hạ An Dịch vào đó. Sự nghiệp vua màn ảnh của Hạ An Dịch đang bắt đầu từ từ đi vào đúng quỹ đạo.
Cố Từ Dư vừa mới đi được vài bước, điện thoại vang lên như đòi mạng.
“Tổng giám đốc Cố... Cô đã đến chưa? Chậm một chút nữa là không kịp rồi!”
“Vừa rồi có chút việc nên đến muộn, giờ tôi đang đứng ở dưới tầng của công ty, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hạ An dịch đã xảy ra chuyện rồi! Cậu ta đã trêu chọc Hồ Nhã Di, bây giờ mọi người đều chờ để đuổi cậu ta ra.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Từ Dư lập tức đen lại.
Sau khi đáp lại một câu ‘lập tức đến’, cô lạnh lùng cúp điện thoại rồi cất bước đi lên tầng.
Khi Cố Từ Dư đến, cô tình cờ đυ.ng phải Hạ An Dịch đang bị người ta chỉ vào mũi mắng.
"Hạ An Dịch, cậu đừng tưởng rằng cậu là người Cố Từ Dư đưa đến mà tôi không dám làm gì cậu! Nhã Di là người cậu có thể tùy tiện đắc tội sao? Cậu cho rằng mình là ai!”
Một người đàn ông đeo kính mặc âu phục đứng ở cửa phòng luyện tập, một nam sinh đang đứng trước mặt anh ta mắng, giống như không sợ người khác trong công ty nhìn thấy trò đùa này.
Làm loạn đến mức mọi người đều biết.
Hạ An Dịch đứng ở đó, thân hình thẳng tắp giống như hạc, khí chất xuất chúng.
Anh ta một bộ trang phục đơn giản và bình thường, lúc này trong mắt anh ta có chút giận dữ và thù địch, nhưng anh ta không tức giận mà để cho người đại diện này tùy ý chế giễu và chửi rủa.
Chỉ là Hạ An Dịch không có chút phản ứng nào, nhưng điều đó khiến Tề Cách càng thêm tức giận, anh ta tức đến mức cái ót phập phồng, vô thức giơ tay ném tài liệu trong tay vào mặt Hạ An Dịch.
Nhưng khi bàn tay kia giơ lên không trung đột nhiên bị ép dừng lại.
Thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện đứng ở trước mặt Hạ An Dịch, một tay cầm lấy cổ tay Tề Cách, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Anh dám!”
“Tề Cách, anh không muốn ở lại làm việc ở Tinh Lộc nữa phải không?”
Cố Từ Dư hất tay anh ta sang một bên, đứng ở trước mặt Hạ An Dịch, đôi mắt đầy sự lạnh lùng.
Tề Cách bị hất tay ra thì có chút bối rối, ở Lộc Tinh nhiều năm như vậy, cho đến giờ đều là anh ta dạy dỗ người khác, chưa có ai dám giảng đạo lý với anh ta.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ trước mặt này, có nghĩa cô không phải người quan trọng.
Sự kiêu ngạo của Tề Cách lại trào dâng.
“Cô chui từ xó xỉnh nào vậy? Tôi là người quản lý các nghệ sĩ dưới trướng, chuyện này liên quan gì đến cô, cho dù bây giờ tôi đánh cho cậu ta một trận cậu ta cũng không thể nói gì, một người không có thân phận gì như cô mà dám làm loạn, cứ ngồi im bên cạnh đi!”
Nếu cô không phải là phụ nữ anh ta đã tát cho cô một cái từ lâu rồi.
Đâu đến lượt người phụ nữ này hô to gọi nhỏ trước mặt anh ta.
Bởi vì ‘Cố Từ Dư’ rất ít khi xuất hiện ở công ty, trên truyền thông đại chúng cũng rất ít khi thấy bóng dáng của cô. Hơn nữa cách ăn mặc và trang điểm của cô hôm nay giống như một người bình thường, Tề Cách đương nhiên không nhận ra cô.