Chương 34: Hống hách

Tề Cách hoàn toàn chọc giận Cố Từ Dư, mặc dù cô đã biết về thành phần cơ cấu tổ chức và nhân sự của công ty giải trí Tinh Lộc từ ông nhưng khi đối mặt thật sự khiến người ta hít thở không thông.

Hiện tại Tề Cách là người quản lý các nghệ sĩ mới của công ty giải trí Tinh Lộc, năng lực không tính là tốt nhưng tính cách kia khiến người ta không dám tâng bốc.

Bởi vì cậu của anh ta là phó tổng giám đốc của công ty giải trí Tinh Lộc, Tề Cách luôn cậy thế khinh người ở Tinh Lộc, nhiều người phải chịu đựng anh ta rất nhiều.

Lần này sắp xếp Hạ An Dịch dưới tay Tề Cách, có lẽ là do phó chủ tịch sắp xếp kế hoạch, nhưng cô không biết chuyện lần này tổng giám đốc Lưu có nhúng tay vào hay không.

Bây giờ đúng giờ nghỉ giải lao, có rất nhiều người ở công ty giải trí Tinh Lộc âm thầm vây quanh ngó ra theo dõi chuyện này, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Bọn họ cũng như Tề Cách gần như chưa nhìn thấy Cố Từ Dư bao giờ, tất nhiên cũng không nhận ra cô, nhìn thấy tình hình trước mặt bọn họ đều cảm thấy người phụ nữ không sợ chết này từ đâu chui ra vậy.

Có người đồng tình, có người thấy nạn thì hả hê nhìn xem đến cuối Cố Từ Dư sẽ bị đuổi đi như thế nào.

Vẻ mặt Cố Từ Dư không thay đổi nhìn Tề Cách, giống như nghĩ đến điều gì đó khóe miệng cô cười khẩy một cái, cô lạnh lùng nói: “Tề Cách, anh nói xem nếu năm ấy Lục Thịnh còn ở lại, nếu như ngay từ đầu không phải nằm trong tay anh, dựa vào thực lực của anh ấy có lẽ anh ấy đã nằm trong top đầu rồi.”

Cái tên này vừa được Cố Từ Dư nhắc đến, sắc mặt Tề Cách ngay lập tức tái nhợt, vẻ mặt có chút đáng sợ, cả người bối rối giống như đột nhiên bị kéo vào một đoạn ký ức đáng sợ, vẻ mặt có hơi hoảng hốt.

“Câm miệng, sao cô lại biết Lục Thịnh, cô... Rốt cuộc cô là ai?”

Sao lại có thể biết chuyện Lục Thịnh năm đó. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, không có mấy người biết rõ chuyện năm đó, hiện tại lại càng không có khả năng nhắc tới.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai!

Những lời của Tề Cách như rít qua kẽ răng.

Tình hình đột nhiên đảo ngược lại này khiến tất cả mọi người ngây người, không ngờ Tề Cách cũng có lúc chật vật như vậy.

Những người vây quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Lục Thịnh? Sao cái tên này quen vậy?”

“Đúng, tôi cũng cảm thấy vậy, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi."

“Lục... Thịnh, hình như tôi nhớ ra rồi, mấy người còn nhớ vài năm trước công ty chúng ta đột nhiên có người mới rời đi sao? Hình như tên là Lục Thịnh.”

“Tôi nhớ rằng sau này không biết tại sao anh ấy lại tự tử.”

"Trời ơi...”

Tề Cách nghe mọi người bàn tán, trong lòng lại cảm thấy vừa giận vừa sợ. Anh ta không chắc người phụ nữ trước mặt này biết bao nhiêu về chuyện xảy ra năm đó và chuyện này có liên quan gì đến Lục Thịnh. Nhưng chuyện năm đó anh ta đã xử lý rất sạch, không sợ bất kỳ hậu quả nào.

Nói vậy, Tề Cách nén vẻ mặt ngưng trọng và hoảng sợ xuống dưới.

Anh ta lạnh lùng trực tiếp gọi điện thoại kêu bảo vệ đến.

Hai người bảo vệ nhanh chóng đến đó, Hạ An Dịch kéo Cố Từ Dư lại, Cố Từ Dư bảo anh ta không cần phải lo lắng.

Rất nhanh sau đó có một bóng người vội vàng đi đến.

“Ai nha, tiểu tổ tông của tôi ơi, hôm nay ngọn gió nào đã thổi cô đến đây vậy. Cô xem tôi còn chưa đi đón cô, sao cô lại đến đây một mình, cũng không cho người thông báo để tôi tiếp đón cô.”

Một giọng nói rất niềm nở.

Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.

Một phó tổng giám đốc khác của Tinh Lộc, người này vẫn luôn làm việc cho ông cụ, rất vui mừng trước sự xuất hiện của Cố Từ Dư.

Tổng giám đốc Trình không bao giờ thấy người lúc này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn có thái độ ân cần với người này khiến mọi người rất ngạc nhiên.

Rốt cuộc thân phận của người phụ nữ này là gì.

Không để Cố Từ Dư nói cái gì, Trình Lâm đã quay đầu lại trách mắng Tề Cách.

“Đừng tưởng rằng không ai biết những chuyện bậy bạ mà cậu làm thường ngày, nếu bản thân cậu không tiết chế thì mau cuốn gói rồi rời đi, cho dù cậu của cậu có đến cũng không có tác dụng. Cả ngày mặc kệ sự đời, ngay cả cô ba cũng dám đuổi, não cậu bị lừa đá rồi phải không, nhàn rỗi là không thuận chân.”

Điên cuồng làm loạn một hồi, những lời nói khó nghe kia khiến sắc mặt của Tề Cách trở nên rất khó coi nhưng ngại thân phận của Trình Lâm nên cũng không dám nói gì.

Chỉ là anh ta không ngờ, người đột nhiên xuất hiện này lại là cô ba Cố. Cô ba nhà họ Cố? A, kẻ phế vật mê trai?

Tề Cách liếc nhìn khuôn mặt của Hạ An Dịch, dường như hiểu ra điều gì đó. Dáng vẻ bảo vệ kia cũng không có gì ngạc nhiên, hóa ra là tình mới của cô ba Cố.

Trong lòng Tề Cách cười lạnh một tiếng nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì.

Tình thế bất ngờ đảo ngược lại.

Sau khi mắng Tề Cách xong, Trình Lâm quay đầu lại, lập tức biến thành một khuôn mặt cười, mặt mũi hiền lành vô cùng, giống như sự hiền lành vốn có.

Cố Từ Dư nhìn Trình Lâm rồi liếc nhìn Trình Dương đang nháy mắt với cô ở cách đó không xa, cảm thấy hai cha con này đều là những diễn viên giỏi.