Chương 18: Ngủ chung 2

Cố Từ Dư sắp xếp ngôn ngữ, định đặt ra các quy tắc với Nguyên Lạc Sâm, sau đó cô nhanh chóng nghe được người đàn ông trước mặt mình đột nhiên nói một câu.

“Còn nữa, tôi nói tôi trải chăn đệm nằm dưới đất khi nào vậy.”

Cô nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm. Nguyên Lạc Sâm trực tiếp đi qua cô: “Cô ngủ ở ghế sô pha đi.”

Cố Từ Dư: “?”

“Đây là phòng của tôi, anh để cho tôi ngủ trên ghế sô pha sao? Anh có biết phép lịch sự không thế?” Cố Từ Dư nhíu mày.

Nguyên Lạc Sâm vẫn không bị lay động: “Lúc trước là do cô chiếm mất phòng ngủ chính.”

Ý ngoài mặt chữ, anh vốn không muốn so đo với cô.

"Cho nên bây giờ anh đang so đo với tôi sao? Nhưng tôi là phụ nữ, hơn nữa còn là vợ của anh đó!” Cố Từ Dư nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp nói chữ vợ ra.

“Vợ trên danh nghĩa, hơn nữa chuyện này sẽ sớm trở thành dĩ vãng thôi.” Giọng nói kia bình thản và lạnh lùng giống như đang bình luận về thời tiết hôm nay.

Cố Từ Dư cảm thấy mình thật sự đã nhìn nhầm anh, quả nhiên Nguyên Lạc Sâm còn tệ hơn trong kịch bản.

Nguyên Lạc Sâm nói xong, anh trực tiếp quăng chăn gối lên giường rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa, nhìn anh còn quen thuộc với căn phòng này hơn Cố Từ Dư, chủ nhân chính của căn phòng.

Nếu Cố Từ Dư không biết rõ đây là phòng của mình, cô còn nghi ngờ mình mới là người tá túc ở đây.

Khá lắm! Trực tiếp khiêu chiến, khá lắm!

Quả nhiên, đây mới thực sự là bên A, tất cả mọi thứ lúc trước đều là anh giả vờ! Cũng may cô đã tắm rửa trước đó rồi nếu không đợi Nguyên Lạc Sâm tắm xong, cô dọn dẹp xong cũng phải đến nửa đêm.

Cố Từ Dư nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình một chút. Các biệt thự ở trong mười ba tòa nhà An Hạ rất rộng, không gian trong phòng ngủ chính cũng đủ cho nhiều người ngủ, ghế sô pha trong phòng cũng đủ lớn và mềm mại, trải đệm giường lên cũng có thể ngủ rất thoải mái và dễ chịu, nhưng tất nhiên nó cũng không thể so sánh với một chiếc giường rộng rãi, êm ái được.

Nhưng đối với Cố Từ Dư mà nói, thù lao trong hợp đồng thỏa thuận mà cô ký với Nguyên Lạc Sâm rất hấp dẫn, đương nhiên, cô sẽ không vì chút chuyện này mà từ bỏ tương lai chỉ nằm và tiêu tiền được.

Ghế sô pha cũng rất thoải mái... nào có tệ hơn chiếc giường kia mấy chứ?

Sau khi Cố Từ Dư dùng thời gian ngắn nhất để điều chỉnh tâm trạng của mình, cô lập tức tự làm một chiếc giường sô pha, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Nguyên Lạc Sâm tắm rửa xong thì đi ra.

Anh khoác một cái áo tắm rộng thùng thình, phô bày dáng người cao to tuấn tú hết cỡ, dáng người cực kỳ quyến rũ hết hợp với khuôn mặt lạnh và thuần khiết như băng của Nguyên Lạc Sâm, quả thật khiến người ta muốn phạm tội mà.

Chỉ có điều trong thời gian này không ai thưởng thức nó cả, Nguyên Lạc Sâm mới đi ra đã nhìn thấy gương mặt ngủ say và tư thế ngủ cực kỳ kiêu ngạo của Cố Từ Dư.

“...” Anh vô thức nhướng mày, thu tầm mắt về. Xem ra ngủ trên ghế sô phá vẫn có ảnh hưởng đến sự phát huy của cô.

Biểu hiện trên mặt Nguyên Lạc Sâm rất hiếm thấy, có chút một lời khó nói hết.

Khi anh đi đến bên kia giường nhìn lại, đầu lông mày anh lại nhướng lên lần nữa, đôi lông mày tuấn tú khẽ đan vào nhau.

Chiếc giường này như vừa bị cướp vậy, chỉ còn lại cái giường to lớn sạch sẽ, anh quay đầu nhìn chiếc đệm mềm mại bên ghế sô pha kia, có mấy cái gối vây quanh người con gái ngủ như chết, khóe miệng giật giật.

A.

Có một số người dường như trời sinh đã có kỹ năng bậc nhất, bất kể như thế nào, bất kể lúc nào họ đều biết cách hưởng thụ nó.

Giống như bây giờ, mặc dù đã cướp được cái giường này nhưng người phụ nữ này còn có thể ngủ thoải mái hơn của anh.

Nguyên Lạc Sâm cảm thấy mình bị Cố Từ Dư làm cho không còn cách nào nữa rồi.

Lúc trước khi ở bệnh viện, cơn giận đột nhiên xuất hiện bây giờ cũng đã lắng xuống.

Anh lấy chăm đệm và gối đầu trong tủ ra, trằn trọc một lúc lâu mới nằm xuống.

Nguyên Lạc Sâm thường bị mất ngủ, nhưng tối nay đột nhiên thay đổi hoàn cảnh mới. Cứ tưởng sẽ khó chìm vào giấc ngủ hơn nhưng không ngờ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ vang bên tai, nghiêng người nhìn gương mặt rối tinh rối mù đang ngủ kia, anh nhanh chóng cảm nhận được cơn buồn ngủ ấp đến, anh nhanh chóng nhắm mắt lại.

***

Sáng sớm, khi Cố Từ Dư tỉnh lại, cô thấy trên giường đối diện không có ai, nếu không phải chăn đệm được gấp ngay ngắn cô còn tưởng rằng Nguyên Lạc Sâm không ngủ lại.

Dọn dẹp một chút rồi đi xuống tầng, cô nhận ra rằng mọi người đều ở đây.

Nguyên Lạc Sâm, Nguyên Lâm, còn có dì Lâm đang đứng bên cạnh chăm sóc, đều ngồi ở đây.

Cố Từ Dư chào hỏi Nguyên Lâm và dì Lâm rồi đi vòng qua bên kia ngồi xuống... bên cạnh Nguyên Lạc Sâm.

Lần thay đổi vị trí này rất đột ngột, may mà cô phản ứng rất nhanh.

"Xin lỗi, cháu đến muộn.” Cố Từ Dư áy náy nói.

Nguyên Lạc Sâm và Nguyên Lâm đều là người khó hiểu tất nhiên sẽ không ai trả lời cô.

Dì Lâm ở bên cạnh mỉm cười hòa giải: “Cô Từ Dư là phụ nữ, khó tránh khỏi phải chịu thiệt thòi, tôi nghĩ cậu chủ và cô chủ nhỏ nhất định sẽ hiểu."

"…" Nguyên Lạc Sâm hiểu được, anh hơi dừng lại.

Cố Từ Dư ở bên cạnh cười đến mức bả vai cô run lên.

Sau khi ăn cơm xong, cô dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị đi ra ngoài. Cố Từ Dư cảm thấy hôm nay cô phải đến tập đoàn Cố thị để kiểm tra tình hình, cô là cấp trên ‘chơi bời lêu lổng’ trên danh nghĩa, phải đến xem vị trí của mình bị hạ xuống bao nhiêu rồi.

Lần trước nhận được tin tức quái dị đó nhưng cô chưa có thời gian trả lời lại.

Đoán chừng hai đứa cháu gái kia của cô đã không nhịn được nữa rồi.